Chàng Rể Bác Sĩ

Chàng Rể Bác Sĩ – Chương 719



Chương 719:

 

“Xin từ biệt!”

 

Diệp Phi cũng không nói lời vô nghĩa nữa, xoay người rời khỏi nhà họ Chu. Nhưng khi anh ra khỏi cửa, anh nhìn lên bầu trời, lắc đầu.

 

Lúc này Chu Tĩnh Nhi đuổi tới xin lỗi: “Bác sĩ Diệp, xin lỗi anh, bố nuôi tôi quan tâm quá nên bị loạn, mất đi năng lực phán đoán…” “Không liên quan tới anh.”

 

Vẻ mặt Diệp Phi hơi do dự, sau đó lấy một cái bút ra vẽ một lá bùa đưa cho cô: “Cầm lấy, có chuyện xảy ra, có có thể bảo vệ cho mình một mạng”

 

Sau đó, anh liền rời khỏi trang viên Chu Thị…

 

Chu Tĩnh Nhi có lòng mà không có sức, rất buồn bã chỉ có thể đưa Diệp Phi xuống núi.

 

Lúc chia tay, cô còn cầm một giỏ đầy nho tặng cho Diệp Phi.

 

Diệp Phi biết cô đang cố gắng hết sức bù đắp lại quan hệ hai bên, cho nên anh không có từ chối ý tốt của cô, cuối cùng dặn dò cô đêm nay nhất định phải cẩn thận.

 

Sau khi trở lại cái biệt thự cũ, Diệp Phi lấy ra miếng ngọc tướng quân vẫn chưa làm xong, sau đó ở trong phòng tỉ mỉ mài.

 

Ba tiếng sau, ngọc tướng quân lột xác. Vẫn là một khối ngọc huyết, nhưng ký hiệu và chữ bên trên đã hoàn toàn rõ ràng.

 

Ở dưới ánh đèn, hoa văn của ngọc tướng quân không những cực kỳ mềm mại, còn huyết quang lờ mờ chảy xuôi.

 

Diệp Phi nhỏ máu rồi nắm chặt, ánh sáng màu đỏ lại càng mãnh liệt, giữa không trung xuất hiện hoa văn và chữ viết, mang theo sát tiêu vô tận.

 

Âm khí u ám trong phòng khách của căn biệt thự nháy mắt tiêu tán.

 

Nhất tướng công thành vạn cốt khô.

 

Miếng ngọc tướng quân này, đừng nói là trừ tà khí, cho dù là một vạn ác linh cũng có thể tiêu diệ Nắm miếng ngọc huyết, tâm tình Diệp Phi vui sướng.

 

“Ting…” Đúng lúc này, di động của Diệp Phi rung lên, anh tưởng là của Chu Tĩnh Nhi kết quả cầm máy lên nghe, nhưng đó lại là Lý Đại Dũng tìm anh.

 

Lý Đại Dũng vẫn luôn nhớ thương anh, hôm nay có thời gian rảnh muốn Diệp Phi tới nhà ăn cơm.

 

Diệp Phi vốn từ chối, miễn để cho ông ấy và Liễu Nguyệt Linh lại cãi nhau, nhưng Lý Đại Dũng lại kiên trì mời Diệp Phi ăn bữa cơm này.

 

Cuối cùng Diệp Phi đành phải đến nhà Lý Đại Dũng.

 

Nửa tiếng sau, Diệp Phi mang theo giỏi hoa quả Chu Tĩnh Nhi đưa xuất hiện ở biệt thự Xuân Hoa.

 

Cái biệt thực này có hai tầng rưỡi, trước sau có sân, còn có ba cái gara, trị giá năm ngàn vạn.

 

Rõ ràng Lý Đại Dũng lăn lộn ở Nam Lăng rất được.

 

“Diệp Phi đến rồi à?”

 

Nhìn thấy Diệp Phi, Lý Đại Dũng mỉm cười nghênh đón Diệp Phi vào: “Đến thì đến thôi còn mua đồ làm gì a?”

 

Ông nhận giỏ trái cây rồi để trên bàn, còn rát cố hô một tiếng: “Nguyệt Linh, Mạt Mạt, Diệp Phi đến rồi, làm thêm vào món ngon nha”

 

Liễu Nguyệt Linh đang bận rộn trong bếp và Lý Mạt Mạt đang ngồi trên sô pha chơi điện thoại nhìn thấy Diệp Phi tới thì liếc một cái, con ngươi đều mang vẻ khinh thường.

 

Đặc biệt là nhìn đến giỏ hoa quả trong tay anh, hai người lại lắc đầu. Tên nhà nghèo chính là tên nhà nghèo, mỗi lần mua quà đều không lên được mặt bàn.

 

Diệp Phi nho nhã lễ phép chào hỏi: “Chào chú Dũng, chào dì Liễu, chào Mạt Mạt”

 

“Ừ”

 

Liễu Nguyệt Linh không mặn không nhạt gật đầu trả lời, sau đó lại lạnh tanh nói với Lý Đại Dũng: “Bố mẹ tôi vừa gọi điện tới, tối nay sẽ đến nhà chúng ta”

 

“Mấy hôm nay viện bảo tàng không có việc gì, bọ họ chuẩn bị ở nhà chúng ta hai ngày”

 

Bà bổ sung thêm một câu: “Ăn cơm xong ông giúp tôi thu dọn lại cái phòng”

 

“Ông cụ muốn tới à?”

 

Lý Đại Dũng hơi giật mình, bố vợ đã làm lãnh đạo của viện bảo tàng, mặc dù đã về hưu lại được mời trở lại công tác, nhưng vẫn tự cao tự đại như cũ, mắt cao hơn đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.