Chàng Rể Bác Sĩ

Chàng Rể Bác Sĩ – Chương 382



Chương 382:

 

Đỗ Thanh Đế lấy cây chùy trên xe xuống đập cái rầm nát cả con mèo cầu tài ngoài cửa: “Tiêu Nhược Băng, cút ra đây cho bố lẹ lên”

 

Diệp Phi bình tĩnh theo anh ta vào, lần này đồ cổ Uông Thị có nhiều hơi người hơn lần trước rồi, ngoài những mặt hàng tốt bán chạy ra thì có cả mấy tảng đá thô.

 

Diện tích tiệm được chia thanh mười khu riêng biệt, mỗi khu vực đều có rất nhiều đá thô, trông thì có vẻ vừa mới khai thác thời gian gần đây.

 

“Ồ, cậu Thanh Đế đến rồi đấy à?”

 

Khi Diệp Phi đang đảo mắt nhìn quanh các tảng đá thô được trưng bày thì có tiếng cười duyên vang lên ngoài hành lang, sau đó bọn họ trông thấy một cô gái có dáng người thướt tha quyến rũ xuất Ề Quần áo công sở với tất chân đen và giày cao gót làm tôn lên vẻ gợi cảm của cô ta.

 

Đó chính xác là Tiêu Nhược Băng lần trước anh đã tiếp xúc.

 

Nhìn thấy Đỗ Thanh Đế, cô ta bước chậm lại và mỗi bước chân đều chất chứa vẻ quyến rũ, cô ta cười duyên: “Sao hôm nay cậu lại đến rầm rộ thế này? Do cấp dưới của tôi tiếp đãi không chu đáo hay là Nhược Băng này đã làm mích lòng gì cậu Thanh Đế?”

 

Cô ta tiện thể liếc sang đám đàn ông cao to vạm vỡ, ánh mắt chợt lóe lên vẻ bực bội khó chịu, có thể thấy cô ta đang trách Đỗ Thanh Đế làm phiền đến việc kinh doanh buôn bán của cô ta.

 

“Diễn đi, cứ tiếp tục diễn đi” Đỗ Thanh Đế vỗ gương mặt cười nhe răng của cô ta: “Chẳng lế cô không biết những việc bản thân mình đã làm à?”

 

Tiêu Nhược Băng uất ức lên tiếng: “Cậu Thanh Đế, đó giờ tôi luôn dành cho cậu sự chân thanh lớn nhất nếu tôi có làm gì đắc tội cậu thì mong cậu nói rõ ra”

 

Đúng là diễn viên trời sinh…

 

Đỗ Thanh Đế nhếch môi cười châm biếm, nếu anh ta không tận mắt thấy bình châu báu có cặp xương đen đó thì chắc là anh ta đã tưởng mình hiểu lầm Tiêu Nhược Băng rồi.

 

Tiếc là anh ta đã tận mắt quả phụ đen nên thái độ Đỗ Thanh Đế với Tiêu Nhược Băng chỉ có thù địch.

 

Nếu bình đựng châu báu đó không được đưa cho Diệp Phi để phát hiện ra manh mối mà được để lại trang trí trong phòng bố anh ta thì Đỗ Thanh Đế chẳng dám tưởng tượng đến hậu quả nữa.

 

Không thể có chuyện Tiêu Nhược Băng chẳng hay biết gì.

 

Bình châu báu đó chỉ lừa được kẻ mù mờ về đồ cổ như Đỗ Thanh Đế thôi như loại sói già như Tiêu Nhược Băng thì không có cửa, vì thế nên Đỗ Thanh Đế mới chắc mẩm là cô ta đã nghĩ ra cách này để hại mình…, Thậm chí là bố anh ta!

 

“Tôi cho cô thêm một cơ hội nữa, nếu cô thừa nhận những chuyện đã xảy ra thì tôi sẽ để lại cho cô một con đường sống”

 

Đỗ Thanh Đế thấy Tiêu Nhược Băng vẫn cứng đầu cố chấp như thế bèn nói tiếp: “Nếu để tôi phải ngả bài ra thì cái tiệm rách nát này không còn an toàn nữa và cô cũng chẳng khá hơn là bao đâu.”

 

Tiêu Nhược Băng có thể cảm nhận được sự tàn nhẫn toát ra từ Đỗ Thanh Đế, nụ cười trên môi cô ta bỗng chốc cứng đờ rồi lại nhanh chóng cười thành tiếng: “Nhược Băng thật lòng không biết mình đã làm sai ở đâu, mong cậu Thanh Đế hãy nói rõ: Cô ta quyết tâm giả điên đến cùng.

 

“Bộp!” Đỗ Thanh Đế vỗ tay.

 

Một đàn em đi tới đổ gói đồ lên mặt bàn gỗ, đó là mảnh vỡ của bình châu báu và bột phấn của cặp xương đen.

 

Mọi người xung quanh thấy thế lập tức giật bắn người.

 

Nụ cười trên môi Tiêu Nhược Băng cũng thay đổi, ánh mắt cô ta bỗng trở nên sắc bén.

 

“Cô có muốn nói gì không?” Đỗ Thanh Đế nhìn cô ta với vẻ nghiền ngẫm: “Tôi đến chỗ cô mua không biết bao nhiêu là đồ cổ, nếu không lên đến năm trăm thì cũng phải được ba trăm triệu, xét kiểu nào cũng thấy tôi là khách quý. Sáng nay tôi mất mười triệu mua bình châu báu ở chỗ cô rồi về lại phát hiện ra nó chẳng nhưng là đồ dỏm mà bên trong còn giấu quả phụ đen nguyền rủa nhà họ Đỗ chúng tôi gặp tai vạ ngập đầu. Tiêu Nhược Băng, cô nói xem làm thế có được không?”

 

Ánh mắt muốn giết người chợt lóe, Đỗ Thanh Đế ăn chơi trác táng bao năm nay nhưng có nghĩ nát óc cũng không ngờ Tiêu Nhược Băng lại dám chơi trên đầu mình.

 

Nghe Đỗ Thanh Đế nói thế thì mọi người xung quanh lập tức ồ lên.

 

Tiêu Nhược Băng này lớn gan quá rồi đó chứ?

 

Chẳng những xoay Đỗ Thanh Đế như chong chóng mà còn giấu mấy thứ hắc ám vào trong để hại gia đình người ta, đúng là tự tìm đường chết không thể sống.

 

Mí mắt Tiêu Nhược Băng cứ giật giật, cô ta cố nở nụ cười nói: “Cậu Thanh Đế, có lẽ đây chỉ là một hiểu lầm vì tôi hoàn toàn không có ý định hãm hại cậu…”

 

“Bớt nói nhảm đi.” Đỗ Thanh Đế ngắt lời cô ta chẳng nể nang gì: “Người lớn với nhau hết rồi, ai cũng lăn lộn trong cái xã hội này cả nên khỏi giấu diếm làm gì cho mệt. Tôi không biết trong bình châu báu có chứa thứ đó thì cũng dễ hiểu thôi vì dù sao tôi cũng là kẻ học đòi văn vẻ nhưng bà chủ Tiêu Nhược Băng là ai? Một tay già đời chuyên buôn lậu đồ cổ mà lại nói với tôi là cô nhìn nhầm hả? Vả lại cô còn đề cử cái bình này với tôi ba lần bốn lượt, cứ vỗ ngực bảo đảm đây là thứ cầu tài từ bốn phương tám hướng”

 

“Bây giờ cô chối đây đẩy ra thì thế còn gì là danh dự?” Anh †a dứt khoát trở mặt: “Cô khỏi phải giấu mà cũng không cần phải giải thích làm gì, cứ nói thẳng cho tôi biết cô định giải quyết chuyện này với tôi thế nào.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.