Chàng Rể Bác Sĩ

Chàng Rể Bác Sĩ – Chương 1284



Chương 1284:

Diệp Phi không có ấn tượng tốt với Dương Thiên nhưng lần trước khi anh đến nhà Dương Hồng Tinh cô ta đã thể hiện đam mê mãnh liệt với việc cưỡi ngựa, điều anh ngạc nhiên là Tống Hồng Nhan cũng xuất hiện trong đó.

Người phụ nữ này không lo nghĩ cách cứu anh mà chạy tới chỗ nuôi ngựa làm gì?

Sau đó, anh gạt suy nghĩ này đi và nghĩ cách cứu sống Dương Thiên Tuyết.

Anh chẳng có tí cảm xúc nào với gia đình con cả nhà họ Dương nhưng anh lại thân thiết với Dương Bảo Quốc và anh em Dương Kiếm nên phải nể mặt mặt/ Chiếc xe lao nhanh, mười phút sau, Diệp Phi và Dương Kiếm Hùng xuất hiện ở bệnh viện.

Dương Kiếm Hùng không có đi tìm anh cả mà dẫn Diệp Phi vào phòng bệnh nặng rồi kể cho anh nghe tình hình thực tế, còn đưa cho anh xem hình chụp xét nghiệm.

Cuối cùng, Dương Kiếm Hùng nhìn Diệp Phi nói rằng: “Diệp Phi, tôi biết anh cả đối xử khắc nghiệt với cậu khiến cậu chịu thiệt thòi, tôi thay anh ấy xin lỗi cậu!”

Anh ta cúi đầu: “Nhưng tôi mong cậu có thể rộng lòng đừng so đo với anh ấy, cứu Thiên Tuyết một lần”

Diệp Phi vội vàng đỡ lấy Dương Kiếm Hùng: “Sếp Dương khách sáo quá, tôi tức giận thì đã không theo anh tới đây”

“Cám ơn cậu nhé Diệp Phi, tạm thời đừng nói gì cả, sau này mọi người sẽ tự hiểu thôi. Cậu xem bệnh nhân thế nào trước đã được không?” Dương Kiếm Hùng mở cửa mời Diệp Phi đi vào xem xét tình huống: “Diệp Phi, có chắc chắn cứu được Thiên Tuyết không?”

Diệp Phi nhìn phim chụp rồi lại bắt mạch cho Dương Thiên Tuyết, cuối cùng gật đầu: “Có!”

Dương Kiếm Hùng lập tức vui vẻ: “Bao nhiêu phần trăm!”

Diệp Phi thản nhiên lên tiếng: “Một trăm!”

“Hừ!” Đúng lúc này, tiếng hừ lạnh vang lên ngoài cửa: “Ăn nói mạnh miệng thật!”

Diệp Phi và Dương Kiếm Hùng nghe tiếng nhìn thì thấy Dương Hồng Tỉnh và Lý Tĩnh đi vào.

“Cậu ba, lá gan của cậu ngày càng lớn rồi nhỉ? Cậu dám vi phạm mệnh lệnh của tôi để bảo lãnh một nghi phạm ra ngoài thế này ư?”

Vẻ mặt Dương Hồng Tinh cực kì nghiêm nghị mắng cho.

Dương Kiếm Hùng một trận: “Cậu sợ chức vị của mình lớn quá rồi phải không?”

“Anh cả, Diệp Phi là đối tượng có đủ điều kiện để bảo lãnh, theo lý thuyết thì cậu ấy có thể ra ngoài từ lâu rồi” Dương Kiếm Hùng bất giác bắt đầu phản kháng anh cả: “Chỉ là anh tỏ thái độ nghiêm khắc với cậu ấy quá thôi.”

“Hơn nữa em có thể bảo đảm rằng Diệp Phi có thể cứu Thiên Tuyết” Anh ta khá là phấn khởi: “Diệp Phi mới vừa nói, cậu ấy có thể bảo đảm một trăm phần trăm”

Lý Tĩnh đột nhiên nhìn Diệp Phi đặt câu hỏi: “Cậu ấy có thể bảo đảm một trăm phần trăm?”

Diệp Phi nhanh chóng đáp: “Đúng vậy.”

“Ha ha ha, mạnh miệng thế cơ à?” Lý Tĩnh cười khinh miệt, nói với Diệp Phi: “Hai mươi chuyên gia y học của chúng tôi nghiên cứu và thảo luận cả buổi, cách tốt nhất chúng tôi đưa ra chỉ chắc chắn được bốn mươi phần trăm, một kẻ ất ơ chẳng có tí tiếng tăm nào trong giới mà lại dám nói mình chắc chắn một trăm phần trăm?”

“Lời cậu nói chỉ lừa được đứa trẻ ba tuổi thôi”

“Nếu cậu giỏi thế thì không bước vào Quốc Y Đường sau khi vô địch giải thưởng Hoa Đà thì cũng đi dự hội Thần Châu rồi, tại sao tôi lại không biết gì về cậu?”

Tuy bà hận không thể tìm người nhận lấy củ khoai lang Dương Thiên Tuyết nóng phỏng tay này nhưng Diệp Phi mạnh miệng nói anh chắc chắn một trăm phần trăm khiến bà cảm thấy Diệp Phi cố tình châm chọc nàng và các chuyên gia.

Mọi người nghe thế cũng bắt đầu mỉa mai Diệp Phi chém gió quá tay.

Diệp Phi than khẽ một tiếng: “Cũng hết cách rồi, tôi khá là khiêm tốn”

Lý Tĩnh hừ lạnh: “Vậy cậu nói thử xem cậu định giải phẫu bằng cách nào, dùng loại dao nào?”

Bà ta khí thế hừng hực chèn ép: “Khâu lại bình thường hay khâu kiểu đặc biệt? Lấy xương trước hay là chữa các tổn thương khác trước?”

Diệp Phi thản nhiên mở miệng: “Tôi không cần dùng dao, tôi dùng kim châm cứu là được, “

“Tên lừa đảo này, mấy lời đó mà cậu cũng nói được nữa hả?” Lý Tĩnh hừ lạnh: “Bệnh nhân bị thương nặng thế này thì làm sao châm cứu giải quyết được? Không biết thì dựa cột mà nghe!”

Lý Tĩnh khoanh hai tay trước ngực nhìn Diệp Phi: “Tôi không biết cậu đã lừa sếp Dương thế nào nhưng tôi nói cho cậu biết, có chúng tôi ở đây thì cậu không làm được mấy trò ma mãnh đó đâu.”

“Ông Dương Tinh Hồng, có thể nói tên ranh này chỉ là kẻ lừa đảo” Bà ta nhắc nhở Dương Hồng Tinh: “Cậu ta hoàn toàn không có đủ khả năng chữa trị cho Thiên Tuyết, ông đừng bao giờ để cậu làm xằng làm bậy”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.