Thần Vương Lệnh

Thần Vương Lệnh – Chương 300: 300: Chinh Phục



“Cậu, cậu còn chờ gì nữa?”
“Mau giết hắn đi!”
“Hắn là một kẻ điên, sao hắn dám nói chuyện với cậu như vậy chứ!” Ở bên cạnh, Charlie hung dữ hét lên.
Trước đó, hắn ta đã bị vẻ đẹp của Lãnh Vân mê hoặc.
Bây giờ nhìn thấy bên cạnh Tần Thiên còn có những mỹ nhân như Thiết Ngưng Sương, Mai Hồng Tuyết, hắn ta càng thêm kích động.
Ba người phụ nữ này, hắn ta đều muốn!
“Thanh niên, cậu định bắt tôi chịu trách nhiệm như thế nào?” Đại Hồ Tử nhìn Tần Thiên đầy chế giễu, giống như diều hâu bắt gà vậy.
“Rất đơn giản.” Tần Thiên bình tĩnh nói: “Bây giờ Quản Nghĩa làm việc cùng tôi, ông mau xin lỗi anh ta.”
“Đền bù tổn thất năm đó, đồng thời đảm bảo từ nay về sau sẽ không bao giờ gây phiền toái cho anh ta nữa.”
“Làm được rồi, tôi sẽ không làm khó ông.”
Đại Hồ Tử càng thêm hứng thú, ông ta thật sự chưa từng gặp người nào như Tần Thiên.
Đây là kẻ ngốc hay kẻ điên vậy?
“Lẽ nào cậu không thấy trong tay tôi có súng sao?”
“Cậu không sợ sao?” Ông ta tò mò hỏi.
Tần Thiên cau mày nói: “Tôi biết ông không phục.”
“Vậy thì như vậy đi.”
“Khẩu súng lục này có một trò chơi nổi tiếng, cậu có biết không?”
Sắc mặt Đại Hồ Tử thay đổi: “Ý cậu là, cậu muốn chơi trò cò quay Nga với tôi?”
Cò quay Nga là trò chơi mà người tham gia sử dụng một khẩu súng lục ổ quay với một viên đạn duy nhất bên trong để bắn vào đầu mình theo lượt.

Người còn sống sẽ là người chiến thắng.

Trò này gọi là cò quay Nga vì nó bắt nguồn từ Nga, do một Cựu chiến binh tên Valeriy Eschenko phát minh

Tần Thiên gật đầu: “Ông có dám không?”
Đại Hồ Tử nghiến răng không nói gì.

Một đôi mắt xanh nhìn Tần Thiên chằm chằm.
“Tôi đã thắng được khẩu súng này khi chơi cò quay Nga.”
“Tôi đã chơi tổng cộng tám lần và may mắn thay, tôi đã thắng tất cả.”
“Thanh niên, cậu có chắc chắn muốn chơi với tôi không?”
Tần Thiên nhún nhún vai: “Nếu ông không dám thì tìm cách khác, tôi không sao hết.”
“Được!” Đại Hồ Tử gầm gừ, nạp một viên đạn vào băng đạn rồi vặn mạnh khiến băng đạn xoay nhanh.
Sau đó, ông ta đập mạnh và băng đạn trở về vị trí ban đầu.
Băng đạn có thể chứa được sáu viên đạn, nhưng bây giờ chỉ còn một viên.
Không ai biết viên đạn này được bắn ra khi nào, có thể nói đây là một trò chơi nguy hiểm đến tính mạng.
Người thua cuộc không chỉ thua trò chơi mà còn mất đi mạng sống của chính mình.
Những anh chàng cao bồi nước ngoài to lớn xung quanh đều trở nên phấn khích.
Họ sinh ra để trở nên mạnh mẽ và điều họ sùng bái nhất chính là kẻ mạnh và dũng cảm.
Sở dĩ Đại Hồ Tử có thể trở thành thủ lĩnh của họ không chỉ vì ông ta dám chơi trò chơi này mà còn chơi rất nhiều lần.

Điều quan trọng là lần nào cũng thắng.
Vì vậy, trong suy nghĩ của họ, Đại Hồ Tử là con cưng của thân và là cha đỡ đầu của họ.
“Bắt đầu! Bắt đầu!” Họ vừa hét lên vừa đặt cược.
Không có nhiều cơ hội để chứng kiến người khác chơi cò quay Nga nên máu của họ sục sôi.
“Anh thật sự muốn chơi sao? Quá nguy hiểm.” Thiết Ngưng Sương không khỏi thấp giọng nói, trong mắt đầy vẻ lo lắng.
Đây là dùng mạng sống để đánh cược.

“Nếu cậu không dám bắn phát đầu tiên, tôi có thể bắn trước.” Đại Hồ Tử dùng khí thế áp đảo nhìn Tần Thiên chằm chằm.
“Lão đại, để tôi thay anh!” Quản Nghĩa nghiến răng nghiến lợi, đưa tay đoạt lấy súng.
Tần Thiên cười lạnh, cầm súng lên, chĩa vào thái dương mình, bóp cò.
Cạch một tiếng, không có đạn.
Charlie và đám người mắt xanh có chút thất vọng.
Thiết Ngưng Sương, Mai Hồng Tuyết, Quản Nghĩa đều cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Bây giờ đến lượt ông.” Tần Thiên đặt súng trở lại bàn.
Khuôn mặt Đại Hồ Tử trở nên nghiêm túc hơn một chút.

Bây giờ, ông ta bắt đầu nhìn kĩ lại chàng trai trẻ thanh tú đến từ Long Quốc đang ở trước mặt mình.
Không nói đến những thứ khác, sự bình thản dùng súng chĩa vào thái dương của mình không phải là chuyện người thường có thể làm được.
Ông ta nghiến răng, cầm súng, tự bắn vào thái dương.
Trống trơn.
Charlie reo hò.
Đại Hồ Tử lại đẩy súng đến trước mặt Tần Thiên.
Đã bắn được hai phát, cơ hội trúng đạn sau đó tăng lên gấp đôi.
Đám người mắt xanh đều nhìn chằm chằm vào Tần Thiên.
Tần Thiên nhấp một ngụm bia, thản nhiên cầm súng lên, bóp cò.
Vẫn trống.
Hiện trường vang lên tiếng la ó.
Tâm trạng của mọi người bất giác trở nên căng thẳng.
Đại Hồ Tử trở nên nghiêm trọng hơn, cảm thấy hôm nay mình đã gặp được đối thủ rồi.

Ông ta chộp lấy khẩu súng, đặt nó vào thái dương và từ từ bóp cò.
Cạch, không có đạn.
“Con cưng của thần!” Đám người mắt xanh kêu lên.
Charlie hưng phấn nói: “Chỉ còn hai viên đạn, bắn nhanh lên!”
“Lần này mày sẽ tự giết mình!”
Viên đạn đó nằm trong hai viên đạn cuối cùng này.
Có thể nói, Tần Thiên nổ súng có 50% khả năng tự bắn chết mình.
Ánh mắt của hắn không khỏi có chút kỳ quái.
Đại Hồ Tử trịnh trọng nói: “Có thể chơi đến bây giờ, tôi đã rất khâm phục cậu.”
“Chỉ cần cậu xin lỗi tôi, tôi có thể cho phép kết thúc trò chơi này.”
Hiện tại ông ta thật sự khâm phục sự can đảm của Tần Thiên.
Tần Thiên cười nói: “Long Quốc chúng tôi có một câu nói, mũi tên đã bắn đi thì không thể lấy lại.”
“Đã bắt đầu trò chơi sao lại có thể bị bỏ dở giữa chừng được chứ?”
Hắn chĩa họng súng vào thái dương và dứt khoát bóp cò!
Lúc này, ngay cả trong lòng Lãnh Vân cũng không khỏi run rẩy.
Bởi phát súng này chính là phát súng quyết định thắng thua.
Nếu Tần Thiên không chết thì có nghĩa là hắn đã thắng.
Tần Thiên không chết.
Vậy là viên đạn cuối cùng được để lại cho Đại Hồ Tử.
Hiện trường im lặng.
Nhiều người điên cuồng nuốt nước bọt, trên mặt lấm tấm mồ hôi.
Phát súng cuối cùng không cần phải bắn nữa.

Đại Hồ Tử đã thua.
Tần Thiên cười lạnh: “Nếu như ông không dám, tôi có thể cho phép ông kết thúc trò chơi.”
“Điều kiện tiên quyết là, ông thừa nhận mình thua và xin lỗi đàn em của tôi.”
Charlie kích động nói: “Cậu, mặc kệ hắn!”

“Mau ra lệnh, mọi người cùng nhau xông lên đánh chết hắn!”
Sắc mặt của Đại Hồ Tử xám xịt.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng chậm rãi cầm súng lên, nhìn Tần Thiên, nói:
“Cậu vừa mới nói, trò chơi một khi đã bắt đầu, không thể bỏ dở giữa chừng.”
“Tôi biết tôi thua, tôi không muốn xin lỗi, tôi sẽ giao mạng của mình cho cậu!”
Ông ta nghiến răng, chĩa họng súng vào thái dương.
Khoảnh khắc ông ta bóp cò, Tần Thiên đã ra tay.
Gần như chính là một đạo dư ảnh, hắn tóm lấy cổ tay của Đại Hồ Tử, kéo xuống và chĩa họng súng vào đùi.
Cùng lúc đó, tiếng súng vang lên.
Viên đạn găm vào đùi Đại Hồ Tử, ông ta hét lên và ngay lập tức tái mặt.
Sau đó, ông nhìn Tần Thiên với vẻ mặt không thể tin nổi, đầy kinh hãi.
Khoảnh khắc súng nổ, ông ta cảm thấy như mình sắp chết, bây giờ vẫn chưa kịp định thần lại.
“Coi như ông còn có chút khí phách.” Tần Thiên cười lạnh đứng lên.
“Phát súng này coi như dạy cho ông một bài học.”
“Tha mạng cho ông, tự giải quyết ổn thoả đi.”
Nói xong, người của hắn đã bước ra khỏi cửa.
Nhìn bóng lưng hắn, Đại Hồ Tử sửng sốt hồi lâu!
Ông ta nghiến răng nghiến lợi, từ trong kẽ răng thốt ra mấy chữ: “Thần Long Phương Đông!”
“Từ giờ trở đi, mạng sống của tôi thuộc về cậu!”
“Cậu có thể lấy nó bất cứ lúc nào cậu muốn!”
Quản Nghĩa hưng phấn nói: “Tần Vương, thật sự quá thần kì!”
“Không ngờ anh lại dễ dàng chinh phục được Đại Hồ Tử như vậy!”
“Ở đây, ông ta được gọi là cha đỡ đầu, bình thường chúng tôi cũng không dám đắc tội với ông ta.”
Tần Thiên cười nói: “Chỉ là một chút tài lẻ thôi, không đáng nhắc tới.”
“Tôi không giết ông ta, sẽ có ích cho anh.”
“Vào việc quan trọng, Thử Vương của các người, có tin tức gì không?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.