Thần Vương Lệnh

Thần Vương Lệnh – Chương 160: 160: Xin Hãy Chặt Đầu Tôi



Bị gọi chị dâu trước mọi người, Tô Tô vừa ngại ngùng vừa buồn cười.
Cô hờn dỗi nói với Tần Thiên: “Nhị Cẩu phái những người này đến là có ý gì?”
Tần Thiên cười nói: “Nhị Cẩu nói, sợ em không giới thiệu bạn thân cho cậu ta nên phái thuộc hạ đến để canh chừng em.”
Tô Tô phụt cười, nói: “Nói với Nhị Cẩu, em chỉ có một người bạn thân chính là Cung Lệ.”
“Ly dị có con.

Cậu ta muốn thì yêu, không muốn thì thôi.”
Thần Thiên vội cười nói: “Thật trùng hợp, vừa rồi anh cũng trả lời cậu ta như vậy.”
“Vợ, thực ra em không cần để ý cậu ta đâu.

Tên này rất lăng nhăng, không phải một loại người với anh.”
Tô Tô trừng mắt nhìn Tần Thiên, không nhịn được cười nói: “Em chưa từng thấy ai mặt dạn mày dày như vậy!”
“Được rồi, không nói với anh nữa.

Anh tiếp đãi Lãnh Phong và các anh em nhé.”
“Em phải đi công ty, hôm nay phải nói rõ chi tiết về hợp đồng và quy trình tiếp theo với quản lý của Mục Phi Phi.”
Lâm Tước đến đón, Tô Tô vội vã lên xe rời đi.
Dương Ngọc Lan bận việc cung cấp của tập đoàn y tế nên cũng đi làm.
Sắc mặt Tần Thiên trở nên nghiêm trọng.

Tô Tô và Dương Ngọc Lan hoàn toàn không biết rằng, đêm hôm qua trong giấc ngủ thực ra họ đã đi qua cánh cửa địa ngục.
Tần Thiên quyết không cho phép xảy ra chuyện này thêm lần nào nữa.
Hắn trầm giọng nói: “Lãnh Phong, bắt đầu từ bây giờ, sự an toàn của Long viên này và người nhà tôi đều giao cho cậu và các anh em của tiểu đội Cô Lang.”
“Tôi không muốn xảy ra bất cứ bất trắc nào.

Cậu hiểu chứ?”
Lãnh Phong và tiểu đội Cô Lang, tâm trạng cùng lúc rét lạnh.
Họ nghiêm túc nói: “Xin tiên sinh yên tâm!”
“Bắt đầu từ bây giờ, nếu phu nhân có bất cứ bất trắc nào, xin hãy chặt đầu tôi!”
Tần Thiên gật đầu.

Hắn vẫn rất tin tưởng vào lòng trung thành và năng lực của Lãnh Phong và tiểu đội Cô Lang.
Phải biết rằng, cho dù ở an ninh Thiên Thuẫn họ cũng thuộc về sự tồn tại siêu nhiên.

Những nhiệm vụ bảo vệ thi hành thường là những nhân vật quan trọng trong giới chính trị của mọi quốc gia.
Lãnh Phong vung tay: “Nghe lệnh của tôi!”
“Lão lục, cậu đi công ty của phu nhân, chịu trách nhiệm toàn bộ công tác bảo vệ!”
“Lão tứ, cậu liên lạc với tài xế của phu nhân, chắc chắn tất cả các vấn đề an ninh cho phu nhân khi ra ngoài, không được xảy ra sai sót.”
“Những người khác, lập tức tiến hành bố trí Long viên.

Tất cả ngóc ngách bên trong và tất cả đội ngũ nhân viên đều phải kiểm tra kỹ càng, tìm hiểu tận gốc rể, tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn.”
“Những bước tường cao xung quanh và nội bộ Long viên, không được để lại góc chết nào, lắp camera giám sát xung quanh.”
“Những người khác, để lại hai người ở cổng.

Còn lại đi theo tôi đến phòng giám sát tổng!”
“Rõ!” Nghe lệnh của Lãnh Phong, tiểu đội Cô Lang tuân theo, nhanh chóng tiến hành hành động.
Tần Thiên rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Với sự gia nhập của đội này, sau này cho dù là công ty hay ở nhà, hoặc là Tô Tô ra ngoài cũng có thể đảm bảo không có sai sót.”
Hắn cũng có thể yên tâm.
Và cùng lúc này.
Tỉnh thành, biệt thự của Phan Mỹ Nhi.
Bởi vì gọi điện thoại cho Phan Mỹ Nhi không được, lo lắng sẽ có chuyện bất trắc gì đó xảy ra nên Phan Hổ vội vàng chạy đến, thì bị cảnh tượng trước mắt khiến cho choáng váng.
Phan Mỹ Nhi chảy hết máu, trần truồng nằm trong vũng máu.
Cả căn biệt thự, kể cả mười mấy vệ sĩ chuyên nghiệp không còn ai sống sót.
Quá thảm khốc!
Đường đường là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Phan, là người hô mưa gọi gió ở tỉnh thành lại có kết cục như thế này.
Phan Hổ bị sốc, biết chuyện này quá lớn, hắn ta không gánh vác nổi nên lập tức gọi điện thoại cho Phan Long người đứng đầu gia tộc trong tương lai.
“Cô ta là ai?” Mặt Phan Long không cảm xúc.

Sau khi kiểm tra chi tiết, hắn chỉ vào xác Kim đuôi Bọ cạp hỏi.
Phan Hổ biết không giấu được, nên nói ra chuyện Phan Mỹ Nhi tự mình liên lạc với tổ chức Rắn Hổ Mang ở nước ngoài.
Theo suy đoán, rất có thể người phụ nữ này chính là thành viên của tổ chức Rắn Hổ Mang.
Phan Long nhíu mày thật sâu.
Là Tần Thiên ra tay sao? Hắn ta hơi khó tin.
“Nhị công tử, trên điện thoại có một video!” Một thuộc hạ phát hiện ra chiếc điện thoại kia, vội vàng đưa cho Phan Long.
Sau khi xem xong, Phan Long và Phan Hổ đồng thời thay đổi sắc mặt.
Phan Hổ kêu lên: “Là bọn chúng!”

“Tiểu đội Thiên Phạt, thay trời trừng phạt!”
“Chính là bọn chúng, xông vào biệt thự của em, ra tay với tổ chức Bọ cạp Thái!”
Xem đến cuối cùng, đích thân Tần Thiên lộ diện, những lời nói với Phan Mỹ Nhi cùng lúc khiến cho hai anh em ớn lạnh cũng giận tím mặt.
“Quả nhiên là Tần Thiên!”
“Chết tiệt, rốt cuộc hắn lôi kéo được những cao thủ này từ đâu!”
Phan Long nghiến răng.
Phan Hổ nuốt nước miếng, nói: “Anh hai, bây giờ nên làm thế nào?”
“Chuyện của chị Mỹ Nhi, có nên để cho ba biết không?”
Phan Long thở dài: “Chuyện lớn như vậy, muốn giấu cũng giấu không được.

A Hổ, đi cùng anh đến gặp ba đi.”
“Các ngươi, thu dọn thi thể của tiểu thư, theo ta đi gặp chủ nhân.”
“Còn những người khác đốt cháy cùng với căn biệt thự này đi.”
Nhà cũ của nhà họ Phan.
Phan Hữu Chí, chủ nhân của nhà họ Phan.

Người trí dũng kiệt xuất tay trắng dựng nên cơ đồ, bây giờ là một trong bốn gia tộc lớn của tỉnh thành, nhìn xác của con gái im lặng rất lâu.
Trên mặt ông ta không có bất cứ cảm xúc nào.
Nhưng, vô hình trung với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cả người đã già đi không dưới mười tuổi.
Phan Long và Phan Hổ bên cạnh như thể đang đi trên lớp băng mỏng, như ngồi trên chông, không dám nói một câu.
Người trí dũng kiệt xuất tuy đã già nhưng mưu mô khó lường.
Rất lâu sau, Phan Hữu Chí kéo tẩm vải trắng lên che mặt Phan Mỹ Nhi.
Ông ta nhìn Phan Long, lạnh lùng nói: “Việc đã đến nước này, con là anh hai định làm thế nào?”
Phan Long giật mình, vội nói: “Chuyện này, con cũng có trách nhiệm.

Con sẽ dốc hết sức trả thù cho em gái.”
“Nhưng, sắp đến sinh nhật của ông cụ An.

Xin ba hãy nêu hành động cụ thể!”
“Ừm.” Phan Hữu Chí gật đầu, nói: “Bây giờ, ta có ba yêu cầu với con.”

“Đầu tiên, sắp sinh nhậtt ông cụ An Quốc.

Trong buổi tiệc sẽ quyết định bố cục tiếp theo của tỉnh thành.”
“Cho nên, cho dù con có bất cứ hành động nào cũng không được ảnh hưởng đến nhà họ Phan chúng ta.”
“Thứ hai.”
“Con đường làm quan của anh cả con đang thuận lợi, năm nay hứa hẹn sẽ tiến thêm một bước.

Những năm này, chúng ta đã cố ý phai nhạt quan hệ của nó với gia đình chính là để không gây trở ngại cho nó vào thời điểm quan trọng.”
“Cho nên, con không được ảnh hưởng con đường làm quan của anh cả con.”
“Thứ ba…”
Trong mắt Phan Quốc Chí hiên lên vẻ tàn nhẫn.

Người trí dũng kiệt xuất rung chuyển trời đất nửa đời người này, cuối cùng cũng không nuốt xuống được cơn giận này.
“Lúc chôn cất em gái con, ta hi vọng có thể nhìn thấy đầu của Tần Thiên.”
“Ta chỉ có ba yêu cầu này, còn lại, con đi làm đi.”
“Ta trao quyền cho con, có thể sử dụng tất cả các tài nguyên và mối quan hệ của nhà họ Phan.”
“A Long, ta đặt kỳ vọng cao vào con.

Trận chiến này không chỉ là để trả thù cho em gái con mà còn liên quan đến niềm kiêu hãnh của nhà họ Phan chúng ta.”
“Và, liệu con có thể thuận lợi quản lý nhà họ Phan trong tương lai hay không.”
“Ta hi vọng, con sẽ không để cho ta thất vọng.”
Phan Long sợ hãi nói: “Vâng, ba!”
“Con đi sắp xếp ngay lập tức, chắc chắn sẽ không để cho ba thất vọng!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.