Nhiệt Độ Cơ Thể Của Ác Ma

Nhiệt Độ Cơ Thể Của Ác Ma – Chương 97: Phiên ngoại (3)



Edit: Thanh Thanh

===========

[“Đi với anh.” —— Bùi Xuyên]

ㅡㅡㅡㅡㅡㅡㅡㅡㅡㅡ

Trước khi hừng đông, Bùi Xuyên đưa Bối Dao về.

Còn Cao Tuấn vốn nên ở bệnh viện dưỡng thương, lại xuất hiện trên thí nghiệm. Một năm này Bùi Xuyên đã thành niên, học cao tam, khóe miệng cùng trên mặt đều là vết thương do Cao Tuấn dùng chai bia cào rách.

Bùi Xuyên cùng nghiên cứu viên y học đang mặc đồng phục màu trắng, lúc Cao Tuấn tỉnh lại là lúc nghiên cứu viên kia đang cầm kim tiêm.

Cao Tuấn liếc mắt một cái liền thấy Bùi Xuyên đang ngồi trên xe lăn. Tuy hắn không rõ nguyên do nhưng nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Bùi Xuyên làm Cao Tuấn ý thức được nguy hiểm.

Hắn giãy giụa hét lên: “Các người trói tao làm gì, buông tao ra! Buông tao ra! Mày không cần lại đây…… Xuyên ca, a a a Xuyên ca, em sai rồi. Em không nên……”

Người kia trấn định tiêm thuốc vào tĩnh mạch của Cao Tuấn, mà Bùi Xuyên thì chỉ lẳng lặng nhìn tất cả những chuyện này.

Buông tha hắn? Lúc trước Cao Tuấn có nghĩ tới lúc Bối Dao tỉnh dậy sẽ hoảng sợ thế nào không?

Sau đó chip được cấy vào.

Trên màn hình thể hiện nhịp tim của Cao Tuấn, bầu trời bên ngoài là một mảnh tái nhợt.

Bùi Xuyên nắm chặt xe lăn, nhìn Cao Tuấn dần dần không có ý thức.

Thân thể Bùi Xuyên căng chặt. Lúc Cao Tuấn tỉnh lại thì thần chí không rõ ràng, thí nghiệm đã thất bại.

Cho dù thất bại nhưng K cũng rất vui vẻ.

Thằng hề ở đầu kia video khoa trương mà cười to: “Satan, tôi rất mừng vì cậu đã đạt được thành quả bước đầu này.”

“Thành quả nghiên cứu” trong miệng hắn chính là đời này Cao Tuấn sẽ không có khả năng tỉnh lại.

Bùi Xuyên tắt máy tính, sờ sờ lên lồng ngực của mình. Nhịp tim phi thường nhẹ nhàng, chứng tỏ cậu cũng không để ý đến sự sống chết của Cao Tuấn.

Thế giới này thật là lạnh, đứng ở trong vực sâu lại càng không có độ ấm gì.

***

Cao Tuấn đột nhiên mất tích, giống như một hạt cát rơi xuống biển lớn, không dậy lên bất kỳ con sóng nào.

Chỉ có một gợn sóng nhỏ bé, đó chính là người anh em của Cao Tuấn là Ngu Doãn Phàm.

Ngu Doãn Phàm túm chặt lấy cổ áo Bùi Xuyên hỏi: “Mày nhất định biết tung tích của Cao Tuấn đúng không? Người của Tiểu Hoàng Đình nói hôm đó sau khi nó đánh nhau với mày thì mất tích. Tao hỏi em gái nó, bảo nói đã rất lâu nó không về nhà rồi.”

Thần sắc trên mặt Bùi Xuyên nhàn nhạt, hất tay hắn ra nói: “Tôn trọng chút đi.”

Giọng điệu của cậu bình tĩnh, thế nhưng không hiểu sao cho người ta cảm giác trong đó có một cỗ hàn ý. Ngu Doãn Phàm cắn răng, bộ dạng như muốn uống máu cắn thịt của cậu vậy.

Nhưng Bùi Xuyên lại cảm thấy không có ý nghĩ gì.

Xưng huynh gọi đệ lâu như vậy, nhưng những kẻ chân chính là huynh đệ chỉ có bọn họ, cậu đến cùng chỉ là người ngoài.

Ngu Doãn Phàm hỏi: “Rốt cuộc có phải liên quan đến mày không?”

Bùi Xuyên thong thả ung dung sửa sang lại tốt cổ áo của mình, hơi hơi cong môi: “Mặc dù là vậy, thì mày có thể làm gì được tao?”

Ngu Doãn Phàm đỏ mắt.

Cá lớn nuốt cá bé, đó là đạo lý Bùi Xuyên đã hiểu rõ từ nhiều năm trước. Ngu Doãn Phàm cũng không thể làm gì cậu, chẳng qua cậu lại trở về với cuộc sống chỉ có một mình, ngẫu nhiên gọi người đến tụ tập thì bọn họ cũng lo sợ nơm nớp, lời nói cũng không dám nhiều một câu. Bọn họ sợ sẽ dẫm vào vết xe đổ của Cao Tuấn.

Sau khi lên cao tam, Bùi Xuyên rất ít khi đến trường, cậu cũng không thích lời giáo viên giảng.

Cậu sợ một ngày nào đó lơ đãng, sẽ nghe được tin Bối Dao – hoa hậu giảng đường của Lục Trung đã có chủ. Cô không có lỗi gì với cậu, thậm chí trước kia còn đối xử rất tốt với cậu, không quấy rầy chính là điều cuối cùng cậu có thể làm cho cô.

Từ ngày đó về sau, Bùi Xuyên triệt triệt để để cố gắng để cuộc sống của mình và Bối Dao là hai đường thẳng song song.

Lúc thành phố C ăn tết trời nổi tuyết lớn, bên ngoài cửa nhà Bùi Xuyên có một bóng dáng nữ tính.

Lúc cậu loáng thoáng nhìn thấy thì tim bất giác đập nhanh hơn, đẩy xe lăn mở cửa.

Nhưng lúc đến gần, tim Bùi Xuyên cũng chậm rãi lạnh xuống. Không phải Bối Dao, đây là một thiếu nữ thân hình cao lớn.

Thiếu nữ quay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt phổ thông.

Môi hơi dày, mũi không quá cao, mặc một cái quần jean rách, hai tay khoanh lại đứng thẳng.

Tóc cô ta màu rượu đỏ, vừa nhìn đã thấy là em gái lăn lộn trong xã hội.

Dáng người cô ta so với những cô gái khác thì cao lớn hơn. Lúc cô ta thấy Bùi Xuyên thì rất có hứng thú mà nhìn cậu, ánh mắt xẹt qua xe lăn của cậu, trong mắt có vài phần ánh sáng.

“Tôi là em gái của Cao Tuấn, tên là Cao Quỳnh.”

Bùi Xuyên mặt không biểu tình muốn đóng cửa, Cao Quỳnh vội nói: “Tôi không phải đến để trả thù, tôi và Cao Tuấn không có tình cảm gì. Anh ta và cha tôi giống nhau, đều là loại hèn nhát chuyên đánh phụ nữ.”

Cao Quỳnh nói tiếp: “Tôi chỉ muốn nhìn xem ai lặng yên không một tiếng động khiến anh ta biến mất. Tôi thấy dung mạo anh cũng không tệ, tôi rất thích anh, chúng ta ở bên nhau đi.”

Bùi Xuyên cảm thấy mình vừa nghe được một lời chê cười, vì thế không chút do dự đóng cửa.

Cao Quỳnh cũng không thèm để ý, cô ta huýt sáo một cái. Thiếu niên này rất khốc, còn rất có tính tình, so với bạn trai trước kia của cô ta thì mạnh mẽ hơn nhiều.

Đêm Tết Âm Lịch, tuyết lớn bao trùm mặt đất, trên ngọn cây tích một tầng tuyết thật dày. Trời đất bao phủ trong làn áo bạc, Bùi Xuyên bị ốm.

Thể chất của cậu tốt, mấy năm nay hiếm khi bị ốm. Cũng có thể do sống một mình lâu rồi nên sợ bị ốm sẽ không có ai chăm sóc, thân thể vì thế cũng không cho phép xảy ra vấn đề gì.

Bên ngoài tiếng pháo nổ vang, trong thế giới náo nhiệt, nhưng chung quanh cậu lại quạnh quẽ đến không có chút độ ấm nào.

Có lẽ là bị sốt đến mờ mịt, cuối cùng Bùi Xuyên sắc mặt tái nhợt đẩy xe lăn đi đến trước cửa tiểu khu.

Tiểu khu tuy rằng cũ xưa, nhưng giăng đèn kết hoa, cửa treo hai cái đèn lồng màu đỏ, thập phần náo nhiệt. Hàn mai đang nở, trong không khí có mùi hoa mai nhàn nhạt.

Pháo hoa nổ tung trên bầu trời, còn Bùi Xuyên ngồi ở một góc tối, lẳng lặng ngóng nhìn.

Lúc này có một bé trai tầm bốn năm tuổi chạy tới, thấy chỗ tối có người thì hoảng sợ. Bùi Xuyên nhìn đứa nhỏ có vài phần giống Bối Dao thì ngẩn người.

Tiểu Bối Quân hoảng loạn ném một viên pháo qua đánh người xấu. Mẹ nói người xấu sẽ bắt các bạn nhỏ vào buổi tối.

Viên pháo tiểu Bối Quân ném dừng trên đùi Bùi Xuyên, một cỗ mùi thuốc khói sặc lên.

Cậu nhíu mày, vừa mới cầm lên, thì quả pháo kia buồn buồn mà ở trên tay cậu nổ tung, chấn động đến hổ khẩu* sinh đau.

*Hổ khẩu: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón trỏ

Bùi Xuyên ngước mắt, không biết làm sao lại thấy sau lưng đứa nhỏ kia có một thiếu nữ chạy tới.

Bối Dao cũng ngốc. Bối Quân đang ở tuổi nghịch ngợm gây sự, cô vừa mới lơ đãng đã thấy em trai nhà mình ném pháo lên trên người người ta.

Bối Dao sợ tới mức hãi hùng khiếp vía, bất chấp việc thẩm vấn em trai lấy bật lửa với pháo ở đâu ra, vội vàng tiến lên xem xét miệng vết thương của Bùi Xuyên.

“Anh không sao chứ? Chảy máu rồi.” Cô theo bản năng đè lại mạch máu cách hổ khẩu một đoạn.

Bùi Xuyên ngơ ngẩn.

Cậu đang phát sốt, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng. Bầu trời rơi đầy bông tuyết nhỏ. Một bàn tay nhỏ mềm mại hơi lạnh đang cầm lấy tay cậu, thực ra cũng không phải cầm, nhưng chút tinh tế mềm mại này của thiếu nữ khiến mọi cảm quan của cậu đều được phóng đại vô hạn.

Đây là lần đầu tiên Bùi Xuyên dựa vào cô gần như thế, giống như cơn sốt khiến người ta sinh ra ảo giác, làm cậu hô hấp dồn dập hơn.

Bùi Xuyên không biết tay mình có đau hay không, cảm quan toàn bộ trên cơ thể cậu đều tập trung vào chỗ tiếp xúc lạnh lẽo này. Bùi Xuyên theo bản năng dùng sức cầm lấy bàn tay kia.

Bối Dao kinh ngạc mà ngước mắt.

Lúc Bùi Xuyên nhìn thấy ánh mắt cô thì giống như bị điện giật, đột nhiên ném tay cô ra.

Không khí chợt an tĩnh, bông tuyết dừng trên mái tóc đen của thiếu nữ.

Bùi Xuyên rũ mắt không nói.

Cậu không biết nên giải thích hành động khinh bạc vừa rồi của mình như thế nào, nhưng Bối Dao so với cậu còn xấu hổ hơn.

Thật ra cô không nghĩ quá nhiều về hành động nắm chặt tay kia của Bùi Xuyên, cô xấu hổ là vì em trai mình làm bị thương anh trai nhỏ hàng xóm, đã lâu cô không gặp mà anh ấy vẫn không thích cô như cũ.

Bối Dao kéo em trai qua nói: “Mau xin lỗi anh trai đi.”

Bối Quân cũng ý thức được mình đã gây ra họa, ủ rũ cụp đuôi mà nói: “Anh, thực xin lỗi.”

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Bối Dao nhìn Bùi Xuyên, thành khẩn nói: “Thực xin lỗi, em trai em không hiểu chuyện, tay anh bị thương rồi, em đưa anh đến bệnh viện xử lý một chút. Bọn em sẽ bồi thường.”

Bùi Xuyên lạnh lùng nói: “Không cần.”

Giọng điệu của cậu cực kỳ quạnh quẽ, giống như hàn băng khó tan.

Trong lòng Bối Dao có xúc động, thật sự không biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt.

Hai chị em đứng ở trước mặt cậu, đều là một bộ dáng không biết làm sao chờ bị giáo huấn.

Bùi Xuyên trầm mặc nói: “Hai người về đi.”

Bối Dao cẩn thận liếc nhìn tay cậu, miệng vết thương rất sâu, hẳn là Bối Quân nhặt quả pháo chưa kịp nổ từ nhà người khác.

Áy náy bất an làm cô không có cách nào yên tâm thoải mái rời đi.

Người khác rộng lượng cũng không phải lý do để cô giải vây, vì thế cô hoảng loạn cúi người nói: “Vậy anh chờ một chút.”

Cô lôi kéo em trai vội vàng chạy về nhà. Chỉ chốc lát sau tiểu Bối Quân đã được mang về nhà còn cô một mình trở lại.

Trong lòng cô ôm một cái hộp nhỏ hồng hồng.

Cô thấy Bùi Xuyên vẫn còn ở nơi đó thì thở nhẹ ra: “Anh để em giúp anh rửa sạch miệng vết thương nhé?”

Những bông tuyết lớn dừng trên lông mi của Bùi Xuyên, sau một hồi lâu sau Bùi Xuyên vươn tay.

Bối Dao tựa hồ cảm thấy ở chung với cậu rất khó, lúc này cô như được lệnh đặc xá, trong mắt cũng hiện ra vui sướng rồi ngồi xổm xuống trước mặt cậu.

Cả người Bùi Xuyên ở chỗ tương đối tối, trên đầu chỉ có một bóng đèn đường đã cũ.

Cậu mở tay ra, lòng bàn tay thô ráp, làn da như bị gió sương ăn mòn, khớp xương thô to, ngón tay thon dài. Trên bàn tay đó vô số những vết thương lớn bé.

Cậu không có cẳng chân, ngày thường có nhiều việc đều phải ỷ lại vào đôi tay này để hoàn thành.

Vì thế đôi tay này cũng không đẹp. Bùi Xuyên theo bản năng muốn rụt về, nhưng hơi thở ấm áp nhẹ nhàng của cô phả lên đó, cả người cậu như bị người ta sử dụng thuật định thân, không thể động đậy.

“Bôi cồn tiêu độc sẽ xót một chút nhé.” Bối Dao nhìn chỗ hổ khẩu của cậu máu chảy đầm đìa thì da đầu tê dại. Cô chỉ có thể tận lực nhẹ một chút, dùng giọng mềm mại như dỗ em trai, nhỏ giọng nói với cậu, “Nếu đau thì nói với em.”

Cậu nhấp môi.

Trong suốt quá trình cô dùng cồn rửa vết thương cho cậu, bàn tay to này chưa từng run một chút.

Trong lòng cô thở dài rồi lại càng thêm kính sợ.

Bùi Xuyên chỉ đang nhìn cô.

Bối Dao ngồi xổm trước mặt cậu, rũ mắt, trên hàng mi dài có vướng một bông tuyết. Cô dùng cồn rửa sạch tay rồi lại dùng băng gạc băng bó lại.

Thiếu nữ trưởng thành, mặt mày nhu hòa thanh lệ, gương mặt nhìn qua mềm mại. Cậu nhìn một lát rồi hơi chuyển mắt —— Bùi Xuyên sợ chính mình tiếp tục nhìn sẽ không nhịn được vươn tay xoa mặt cô.

Trên thực tế Bùi Xuyên cũng không cảm thấy đau, cậu cũng không có ý trách tiểu Bối Quân. Cậu hiểu rõ nếu không có chuyện này thì cậu sẽ không có cơ hội được ở chung với Bối Dao như thế này.

Nhưng mà chuyện này luôn sẽ đến lúc kết thúc. Bối Dao thật cẩn thận, cố gắng không đụng tới cậu.

Băng bó xong cô đóng “hộp y tế” gia dụng lại. Bối Dao lấy ra một bao lì xì trên người mình đưa cho cậu nói, “Xin lỗi đã khiến anh bị thương, đây là lì xì may mắn của bà bà trăm tuổi trong hẻm nhỏ cho để chúc phúc, chúc mừng năm mới, hy vọng anh bình bình an an.”

“Tôi đã nói rồi, không cần.” Thần sắc cậu lạnh lẽo, đẩy xe lăn rời đi.

Bối Dao nhìn bóng dáng cậu biến mất trong gió tuyết, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Trưởng thành rồi vẫn là cái tính tình đó.”

***

Sau năm mới chính là mùa xuân, theo lý thuyết thì một năm này Bùi Xuyên hẳn là phải thi đại học.

Nhưng vào một ngày tháng 5, Bùi Xuyên bị thủ hạ của K giội nước cho tỉnh lại.

Bùi Xuyên mở to mắt, trong đôi mắt đen nhánh không có một chút kinh ngạc và hoảng sợ nào.

Một người đàn ông ngồi bắt chéo chân, giọng điệu khoa trương nói: “Nhìn một cái xem, nhìn thiếu niên thiên tài của chúng ta xem, thật đúng là một chút cũng không hoảng loạn. Sao lại có thể đối xử với nghiên cứu viên của chúng ta như thế chứ? A Tả, mau nâng hắn dậy.”

Một người đàn ông mặc quần áo xám ở bên cạnh túm lấy cổ áo Bùi Xuyên, khiến cho cậu ngẩng đầu lên.

Ánh mắt Bùi Xuyên không hề gợn sóng mà bình tĩnh nhìn K.

K huýt sáo, thản nhiên nói: “Mày cũng không phải loại người lương thiện gì, vì sao lại cự tuyệt dùng người sống để làm thí nghiệm? Vật thí nghiệm lúc trước, không phải mày làm được rất tốt sao?”

Bùi Xuyên châm chọc mở miệng: “Không muốn làm thì không làm.”

“Nhiều năm như vậy mà mày không học được đạo lý gì sao? Người phải biết thức thời, tao biết xương cốt mày cứng, nhưng để tao nghĩ lại, mày luôn có thứ để ý đúng không?”

“Đem mày lột sạch cột vào nơi hoang vu thì sao?”

Mắt đen của thiếu niên hơi nổi lên chút gợn sóng, lập tức lại như một bãi nước đọng.

K sách một tiếng, như vậy cũng không được.

“Thủ hạ của tao cũng có vài người thích kiểu như mày, hay là mày cùng bọn nó chơi chút.”

Bùi Xuyên cười lạnh: “Được.”

Kéo mấy kẻ chôn cùng cũng không tệ.

Thái độ thờ ơ của cậu khiến K tức giận, hắn cười khặc khặc: “Tuy mày làm tao rất kinh ngạc nhưng cái bộ dạng muốn chết không muốn sống này của mày đúng là khiến người ta mất hứng. Nhưng vì sao mày lại nháo với Cao Tuấn? Ừ đúng rồi, mày có cô gái nhỏ hàng xóm đáng yêu lại xinh đẹp đúng không? Không bằng để cô ta cùng các anh em chơi đùa đi.”

Bùi Xuyên nắm chặt nắm tay: “Tao cùng cô ấy không thân.”

K nói: “Trên tư liệu cũng nói như thế, nhưng lòng người ấy mà, không phải mấy tờ giấy có thể nói rõ ràng.” K chọc chọc lên ngực Bùi Xuyên, “Làm cái gì mà bày ra biểu tình này, đau lòng?”

Bùi Xuyên nhắm mắt: “Nửa tháng, cho tao nửa tháng, đem những người kia mang tới.”

“Thế này là đúng rồi” K nhướng mày, “Nhưng mà mày thật đúng là không nghe lời. Chẳng lẽ mày cho rằng chết rồi có thể trong sạch, tao nói cho mày biết, một ngày làm Satan, thì cả đời đều thế.”

A Tả đem mặt Bùi Xuyên ấn trên mặt đất, K nhấc chân dẫm lên đuổi đi.

“Đã làm sai thì phải bị trừng phạt. Thân thể của mày cũng nên chịu đựng tốt một chút, bằng không mày chết rồi, tao cũng chỉ có thể đi tìm vị tiểu mỹ nhân kia chơi chút. Bộ dáng cô ta nũng nịu thế kia, hẳn sẽ khóc đi.”

Gương mặt Bùi Xuyên dán trên mặt đất dơ bẩn lạnh lẽo, đáy mắt cuồn cuộn cảm xúc người khác nhìn không hiểu.

***

Kỳ thi đại học năm nay, Bùi Xuyên không tham dự.

Cậu tỉnh lại trên một đống rác hôi thối, trên má phải bị xăm một chữ “S”.

Chỗ xăm đã hơi nhiễm trùng, nửa bên mặt của cậu vô cùng thê thảm.

Chung quanh không có xe lăn, không có thứ gì có thể đi bộ được. K đem cậu ném tới loại địa phương này, chính là muốn áp chế ngạo khí của cậu, để cậu hiểu được không có tổ chức của bọn hắn thì cậu chỉ là một kẻ tàn phế đồng thời lại là rác rưởi.

Dưới cơn mưa, mùi rác tanh hôi rất đậm.

Ngón tay cậu cắm vào trong bùn, thở phì phò bò trên mặt đất.

Lúc này Cao Quỳnh tìm tới, cô ta đưa Bùi Xuyên trở về.

“Sao anh lại biến thành cái dạng này, không phải anh có rất nhiều tiền sao? Thật đen đủi, cũng thật thối, mau đi tắm đi.”

Cô ta duỗi tay muốn cởi quần áo cho Bùi Xuyên nhưng lại bị đẩy ra. Cao Quỳnh cũng bốc hỏa: “Tôi cứu anh, thái độ này của anh là có ý gì?”

Bùi Xuyên: “Cô có thể không cứu tôi, đem tôi ném trở về chỗ đó.”

Cao Quỳnh tức đến bật cười, thật đúng là có tính tình.

Cuối cùng Cao Quỳnh khoanh hai tay, thờ ơ lạnh nhạt nhìn cậu tự mình bò vào trong toilet rửa mặt.

Nước ấm đổ xuống, hình xăm trên mặt nhói nhói. Bùi Xuyên ngửa đầu, trong mắt là một mảnh đỏ tươi. Không có người nào có thể uy hiếp cậu, chờ lúc tổ chức này mang họ Bùi, cậu muốn đem K băm cho chó ăn.

***

Lúc Bối Dao học đại học thì thí nghiệm của Bùi Xuyên đã có thành quả.

Mấy năm nay Cao Quỳnh vẫn luôn giúp đỡ cậu làm việc, lúc đầu là có chút tâm tính đùa giỡn, nhưng sau đó cô ta thật sự có chút thích. Người đàn ông này sau lưng đủ tàn nhẫn âm độc lại tâm tư quả quyết. Cao Quỳnh gần như chứng kiến từng bước Bùi Xuyên trưởng thành.

Cô ta thậm chí tận mắt nhìn thấy một màn Bùi Xuyên xử quyết K.

Bùi Xuyên không chút để ý cười cười: “Không phải mày rất muốn thí nghiệm này thành công sao? Tự mình thể nghiệm chút là được rồi.”

Ý cười của cậu rất nhạt nhưng Cao Quỳnh không hiểu sao lại cảm thấy cánh tay nổi lên một tầng da gà.

Sau khi cấy chip vào, K hôn mê.

Ánh mắt Cao Quỳnh phức tạp mà nhìn Bùi Xuyên: “Anh tôi lúc trước cũng là dạng này?”

Bùi Xuyên mở miệng: “Đúng vậy, tức giận?”

Cao Quỳnh lắc đầu: “Tôi nói rồi, tôi không quan tâm tới anh ta. Tôi thích anh, muốn đi theo anh anh.”

Bùi Xuyên cười cười: “Tôi không thích cô, vì thế cô có thể cút. A Tả, lại đây đẩy tôi.”

Tên ngốc to con đẩy xe lăn, Cao Quỳnh gào lên: “Vì sao? Tôi giúp anh làm nhiều việc như thế, bên cạnh anh cũng không có đứa con gái nào khác? Chẳng lẽ vì tôi không xinh đẹp, không nữ tính sao?”

Bùi Xuyên rất có hứng thú “A” một tiếng: “Cô nói đúng đó.”

Cao Quỳnh tức giận đến té xỉu.

“Bùi Xuyên, cái loại giẫm đạp lên thật tình của người khác như anh, đáng đời phải sống cô độc quãng đời còn lại.”

Bùi Xuyên không mặn không nhạt đáp: “Mượn cát ngôn của cô.”

***

Sau một năm, Cao Quỳnh cũng bắt đầu có chút thay đổi. Cô ta phẫu thuật thẩm mỹ, còn độn ngực, học trang điểm, cả người toát ra vẻ yêu diễm.

Cô ta ưỡn ưỡn bộ ngực lộ ra một nửa, nhưng Bùi Xuyên vẫn không để ý cô ta.

Chỉ có ánh mắt A Tả ngẩn ngơ hỏi: “Chị Quỳnh, ngực của chị sao giống quả dứa vậy?” Rõ ràng trước kia vẫn là dâu tây nhỏ mà.

Cao Quỳnh đắc ý mà nhìn cậu.

Bùi Xuyên vẫn lướt ngón tay trên bàn phím, ngoài cửa sổ bắt đầu đổ tuyết.

Chip bắt đầu đầu được sử dụng, cậu không dùng tiếng Anh đặt tên cho nó mà gọi nó là “Vãng sinh”. “Vãng sinh” mang đến tài phú vô tận.

Có đôi khi Bùi Xuyên cũng không rõ ngày trôi qua thế nào, mấy năm nay cậu hiếm khi ra cửa.

Mùa đông năm 2013, thành phố C rơi tuyết lớn, thành phố C chuẩn bị lễ hội đèn lồng.

Cao Quỳnh khuyên bảo: “Để A Tả đẩy anh ra ngoài hít thở không khí một chút, buổi tối khẳng định sẽ rất náo nhiệt. Nghe nói hội đèn lồng cách quê anh không xa, coi như đi qua hoài cựu chút.”

Cao Quỳnh vốn dĩ không ôm hy vọng gì, nhưng không biết câu kia chọc đến dây thần kinh nào của Bùi Xuyên, cậu đồng ý ra cửa một chút.

Đầu gối cậu được đắp một tầng thảm lông thật dày, trước khi ra cửa Bùi Xuyên đeo một cái mặt nạ thiên thần đọa lạc, che khuất hình xăm “S” kia. Thực ra hình xăm này có thể xóa được nhưng cậu thấy không cần thiết, thứ dơ bẩn không phải mặt mà là linh hồn.

Có ký hiệu Satan cũng khá tốt, nó còn ở đó một ngày thì cậu sẽ hoàn toàn chết tâm, sẽ không nghĩ đến những sinh hoạt xa xỉ không thuộc về mình.

Bùi Xuyên muốn ra cửa, Cao Quỳnh vui vẻ cực kỳ. Cô ta trang điểm đến hoa hòe lộng lẫy, dọc theo đường đi, đi ở trước mặt Bùi Xuyên lúc ẩn lúc hiện.

Bùi Xuyên chỉ nhìn bầu trời đầy tuyết, tâm sự có vẻ nặng nề.

Cao Quỳnh cảm thấy dáng vẻ này của cậu lạnh như băng, khó hiểu phong tình. Cũng may thời gian trôi qua lâu, cô ta cũng đã gặp qua bộ dáng ác độc âm lệ của cậu, cũng không cảm thấy gì. Nếu Bùi Xuyên ôn nhu thì mới là gặp quỷ.

Nhưng mà tối nay, thật đúng là thấy quỷ.

Hội đèn lồng của thành phố C vô cùng náo nhiệt, còn treo cả câu đố đèn với câu hỏi do giáo viên thế hệ trước tự mình ra đề, trên mạng cũng không có đáp án. Bọn họ đi qua nơi ánh sáng mờ nhạt đó, bởi vì phô trương với khí độ khác biệt, mọi người đều tránh xa một chút.

Phía cuối đường họ nhìn thấy một thiếu nữ.

Cô mặc áo trắng nhung sam, trên mũ có hai quả cầu lông nho nhỏ.

Cô mang theo một cậu nhóc tầm 7,8 tuổi, khoa tay múa chân nói với chủ quán đèn lồng gì đó.

Theo tay cô chỉ qua thì thấy có một cái đèn cầu nguyện tinh xảo hình hoa sen.

Thế hệ trước có một truyền thuyết, nếu trên đèn hoa sen có ước nguyện, sau đó thả nó xuôi dòng thì có thể phù hộ cho người quan trọng trong lòng mình bình an khỏe mạnh.

Lúc Cao Quỳnh thấy rõ bộ dáng của thiếu nữ kia, có vài phần kinh diễm. Nhưng cô ta kinh diễm cũng bình thường, chỉ có Bùi Xuyên luôn bĩnh tĩnh là không bình thường.

Cao Quỳnh nói: “Đi rồi?”

Bùi Xuyên không để ý đến cô ta.

Chờ thiếu nữ kia mang theo cậu nhóc rời đi, Bùi Xuyên nhìn theo bóng dáng cô, trầm mặc mở miệng: “Thượng Huyền, qua đó hỏi thăm chút.”

Chỉ số thông minh của Thượng Huyền rất cao, không lâu sau đã tủm tỉm cười cầm đèn hoa sen trở lại: “Lão đại, ông ta nói cái này không bán thế nên tôi uy hiếp chút, không sao chứ?”

Bùi Xuyên nhận đèn hoa sen, rũ mắt nhìn. Quả nhiên là phù hộ thân thể khỏe mạnh.

Mùa đông năm nay không quá lạnh, dòng sông cách đó không xa không kết băng, Bùi Xuyên nói: “Đem cái này đưa cho vị tiểu thư kia, còn lại không nói gì cả.”

Thượng Huyền ái muội mà cười cười, tuân lệnh rời đi.

Cao Quỳnh nhìn thấy toàn bộ quá trình thì quả thực muốn điên lên.

Đây mẹ nó là Bùi Xuyên sao! Đùa cô ta ư?

Cô ta quen Bùi Xuyên lâu như thế, chưa từng thấy anh ta chủ động đối tốt với ai, đàn ông hay đàn bà thì đều giống nhau, chỉ có hoàn thành tốt nhiệm vụ hay không thôi.

Vừa nãy anh ta không chớp mắt nhìn chằm chằm vào người ta thì thôi đi, hiện tại còn muốn đưa đèn?

Cao Quỳnh đi theo Bùi Xuyên làm việc nhiều năm như vậy, đừng nói con gái thích đèn hoa sen, người đàn ông này đến một tờ giấy cũng không đưa cho người khác.

Cao Quỳnh không phục nói: “Anh thích loại đó hả?”

Bùi Xuyên lạnh lùng đáp: “Cô nói quá nhiều.”

“!”Thật đúng là thích.

Cao Quỳnh cơ tim tắc nghẽn. Được rồi, cô ta thừa nhận cô gái kia rất đẹp, nhưng hiện tại cô ta cũng không kém, nói không chừng cô gái kia cũng phẫu thuật.

Nhưng Cao Quỳnh không dám làm càn, Bùi Xuyên thật sự lòng dạ độc ác. Bùi Xuyên mặc kệ một người đi theo mình bao lâu, liếm máu trên mũi đao đã quen, ngay cả thương xót cơ bản của con người cũng đã mất.

Cao Quỳnh cho rằng Bùi Xuyên coi trọng người ta thì sẽ đến làm quen nhưng đêm đó chẳng có gì phát sinh.

Bùi Xuyên vuốt ve hổ khẩu, phát ngốc nhìn thời gian trôi qua.

***

Sau khi Cao Quỳnh hỏi thăm rõ ràng rồi thì có chút vui sướng khi người gặp họa.

Cô gái kia đã kết hôn, đối tượng còn là một kẻ có tiền ở thành phố B. Khoảng thời gian trước cô ta vì cha mình mà cầu phúc. Cha cô ta vì chuyện ngoài ý muốn mà biến thành người thực vật.

Coi trọng một người phụ nữ đã kết hôn, cũng không biết đại nhân Satan lãnh tâm lãnh tình này có cảm thấy thẹn không?

Những chuyện Cao Quỳnh biết thì Bùi Xuyên tự nhiên cũng biết.

Nhiều năm không gặp, hóa ra mọi thứ đã thay đổi.

Đêm đó Bùi Xuyên uống rất nhiều rượu.

Trên trời là trăng sáng cong cong, lúc Cao Quỳnh đến hồi báo thì có chút không cam lòng.

Cao Quỳnh cảm thấy mình đã vì Bùi Xuyên mà làm nhiều việc, người con gái kia chẳng làm gì cho Bùi Xuyên, dựa vào cái gì mà không cần tốn sức cũng có được trái tim của Bùi Xuyên?

Cô ta rốt cuộc không nhịn được nữa hỏi ra miệng.

Nam nhân trầm mặc một lát, Cao Quỳnh vĩnh viễn nhớ mãi câu trả lời kia.

Cậu có say, trầm thấp cười nói: “Cô ấy chẳng cần làm gì, chỉ cần đứng ở đó là tôi đã yêu cô ấy rồi.”

Không bao lâu sau có một vị là Triệu Chi Lan nữ sĩ tới cửa xin giúp đỡ.

Người phụ nữ trung niên kia vô cùng đáng thương mặt đầy nước mắt, hy vọng Bùi Xuyên có thể giúp bà ta một chút.

Thế lực của bọn họ mấy năm nay không ngừng lớn mạnh, nhưng cục diện rối rắm này, không dễ xử lý.

Thượng Huyền chờ Triệu Chi Lan đi rồi mới nói: “Lão đại, tôi cảm thấy không cần quản, chuyện của Hoắc gia quá phức tạp, lại liên quan đến cả quân đội lẫn thương nhân, không phải chuyện tiền cùng quyền năng có thể giải quyết được. Ân ân oán oán cũng là mệnh số, hiện tại chúng ta đang phát triển, gây thù chuốc oán nhiều sẽ không tốt.”

Bùi Xuyên nói: “Trong lòng tôi hiểu rõ.”

Cao Quỳnh trầm mặc lúc lâu ở một bên cũng nhịn không được nói: “Anh biết rõ cô ta đã kết hôn, đón người đến đây thì có thể thế nào? Cô ta sẽ thích anh sao, sẽ cảm kích chuyện anh bảo vệ cô ta, ở cùng với anh sao?Cô ta sẽ không! Hôm nay cho dù anh có giết chết tôi thì tôi cũng phải nói, cô ta chướng mắt anh, trước kia như thế, sau này cũng thế. Anh thanh tỉnh……”

Họng súng Bùi Xuyên nhắm vào cô ta: “Nói đi, sao không nói nữa? Không phải có giết cô thì cô cũng phải nói sao?”

Khóa miệng Cao Quỳnh giật giật.

Bùi Xuyên nói: “Tôi rất thanh tỉnh, chưa bao giờ thanh tỉnh như bây giờ.”

Cậu nhớ rõ xúc động khi đối mặt với Bối Dao, cũng biết loại này rất hèn mọn, cũng hiểu giữa họ không có khả năng.

Nhưng yêu chính là yêu, ai có thể chân chính đi so đo được mất chứ?

Cậu mở cửa, bên ngoài là cây cỏ xanh tươi của mùa xuân.

Ai cũng không thể hiểu trong lòng Bùi Xuyên đang chờ mong cái gì. Tựa như trân bảo lúc niên thiếu không mua nổi, trằn trọc nhiều năm, lại bị ép rơi vào lòng mình.

Trong cơn mưa to năm đó, cô gái nhỏ gập ghềnh ở phía sau vì cậu mà che ô cho cậu, còn có mùa đông tuyết rơi năm ấy, cậu dùng sức cầm lấy bàn tay nhỏ kia, trong lòng ấm áp đến nóng bỏng.

Cô vẫn luôn cho rằng cậu chán ghét cô, mà Bùi Xuyên cũng chưa bao giờ nói ra, vô số lần cậu chỉ muốn không màng tất cả, đi theo cô về nhà.

Gió đầu xuân mang theo vài phần se lạnh.

Lúc cửa bị phá ra, Bùi Xuyên lại lần nữa thấy Bối Dao.

Mấy năm nay, một mình cậu đi qua con đường đen tối nhất, nhấm nháp rất nhiều tư vị cô độc, trong lòng lại ôm ấp một người yêu rất nhiều năm không dám nói.

Hiện giờ, trong nắng sớm mờ mờ của mùa xuân, Bối Dao kinh ngạc, trong đôi mắt phản chiếu bộ dáng một người đàn ông ngồi trên xe lăn.

Bùi Xuyên chậm rãi vươn tay về phía cô.

“Đi với anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.