Nhiệt Độ Cơ Thể Của Ác Ma

Nhiệt Độ Cơ Thể Của Ác Ma – Chương 84: Dục vọng chiếm hữu



Edit: Thanh Thanh

=========

Nhưng Vương Càn Khôn không biết chạm vào mạch điên nào, động tác hình dung cỡ C biến thành động tác gãi gãi, sau đó cười hì hì một mình rồi lại cười.

Trong chớp mắt mọi người đều im lặng.

Bùi Xuyên rũ mắt, nhấp môi, rồi nói: “Anh đi toilet.”

Chờ bóng dáng Bùi Xuyên biến mất không thấy, Tần Đông Ni nhanh chóng đi lên che miệng Vương Càn Khôn lại khiến cô nàng bất mãn cực kỳ. Cũng may cô nàng vẫn nhận ra người quen, không trở tay cho Tần Đông Ni một cái tát.

Tần Đông Ni nói: “Vương đại gia, cầu xin lão nhân gia cậu, cậu an phận ăn một bữa cơm đi! Đừng nói chuyện nữa được không?”

Bối Dao nhanh chóng đổi cái ly của Vương Càn Khôn, đổ nước trái cây vào đó.

Không bao lâu sau Bùi Xuyên đã trở lại, mấy cô gái xấu hổ, lại nơm nớp lo sợ mà ăn xong bữa cơm.

Đan Tiểu Mạch đánh bạo nhìn sắc mặt giáo sư Bùi, thấy giáo sư Bùi đang rũ mắt giúp Bối Dao mở bình sữa đậu nóng, nhìn không ra biểu tình gì.

Trên đường Bùi Xuyên đi toilet thì nhân tiện phân phó nhân viên phục vụ đi mua mấy phần quà.

Lúc ăn cơm xong anh đưa cho mỗi người một túi lễ vật.

Đám người Tần Đông Ni đều ngượng ngùng không dám nhận, còn Bùi Xuyên thì nhìn đồng hồ bình tĩnh nói: “Mọi người nhận đi, tôi còn phải lên lớp.”

Đám Tần Đông Ni thấy cái túi nhỏ thì nghĩ đó hẳn là chút đồ trang sức nhỏ của con gái, vì thế không từ chối nữa.

Buổi chiều Bối Dao còn có tiết học bắt buộc, Bùi Xuyên biết cô không thể đi nghe tiết của mình, dù sao trốn học cũng không tốt lắm nên nói với cô: “Anh lên lớp, buổi tối sẽ đến đón em về nhà có được hay không?”

Bối Dao gật gật đầu.

Anh đi xuống bãi đỗ xe, Bối Dao cùng mấy cô bạn cùng phòng ngồi cùng nhau, mấy cô gái hai mặt nhìn nhau.

Con ma men “Vương đại gia” tùy tiện mở túi lễ vật ra, lấy ra một cái vòng tay vòng: “Trời **! Đây là vàng nha!” Mệt cô nàng uống rượu say còn nhận ra vàng.

Tần Đông Ni cũng vội kiểm tra, quả nhiên thấy trong túi mình cũng là một cái vòng vàng, tờ giấy giám định vẫn còn ở bên trong, cô nàng ngây người, lắp bắp nói: “Dao Dao, người đàn ông của cậu thực có tiền.”

Sao anh ta lại giống như mua sỉ vòng vàng để đưa làm lễ vật nhỏ thế này!

Đan Tiểu Mạch cũng bị dọa, vội đem cái vòng trả lại cho Bối Dao. Đồ quý giá như thế tất cả mọi người đều không dám nhận.

Bối Dao cũng dở khóc dở cười nói: “Không sao đâu, nếu là Bùi Xuyên tặng thì các cậu cứ nhận đi.” Cô đột nhiên nhớ tới năm học sơ trung, cô nói với Bùi Xuyên là em trai mình sắp ra đời, cô rất vui. Lúc ấy Bùi Xuyên cũng không nói một lời, sau đó quay đầu liền đưa một cái vòng bằng bạc nhỏ, nhàn nhạt nói là cho em trai cô.

Khi đó anh cũng chỉ là một học sinh sơ trung bình thường, đoán chừng cái vòng tay nhỏ đó là tiền tích cóp mười mấy năm của anh.

Bối Dao nói: “Các cậu đến trường trước đi, nhân tiện xin nghỉ cho Càn Khôn, bộ dạng này của cậu ấy chiều cũng không tiện để đi học. Một lát nữa tớ sẽ tới.”

Bối Dao vội vàng đi đến bãi đỗ xe tìm người.

Tiệm cơm cách trường học không xa, Bùi Xuyên chạy xe đến tầng hầm ngầm gara của trường. Lúc trước Bối Dao vẫn không dám nhìn biểu tình của Bùi Xuyên khi nghe Vương Càn Khôn nói chuyện, dù sao đến giờ hai người bọn họ vẫn chân chính chưa làm qua. Bạn cùng phòng không biết, nhưng cô và Bùi Xuyên lại hiểu rõ trong lòng.

Nói đến cũng có chút xấu hổ, nhưng cô sợ Bùi Xuyên hiểu lầm giữa các cô có trong lúc đó làm càn.

Lúc cô ở tuổi đẹp đẽ thì mặc lại đồ cũ của chị họ Tiểu Thương, trước nay cô cũng không để ý người ta thấy mình thế nào. Nhưng một khi trong lòng có người để ý thì cô luôn hy vọng ở trong lòng anh cô rất tốt. Cô cũng muốn nói với anh rằng anh rất quan trọng.

Nếu là biến thành người khác nghe xong những lời này, Bối Dao sẽ không khẩn trương như vậy. Thế nhưng là cô biết Bùi Xuyên rất mẫn cảm, có cái gì cũng sẽ chôn giấu trong lòng. Chuyện kỳ sinh lý tối ngày hôm qua, cô cảm thấy rất có lỗi với anh.

Thật vất vả Bùi Xuyên mới chuẩn bị tâm lý xong, phỏng chừng cần rất nhiều quyết tâm với dũng khí, kết quả thân thể cô lại không cho phép.

Lúc Bối Dao tìm được bãi đỗ xe thì Bùi Xuyên vừa mới chuẩn bị khởi động xe.

Anh thấy cô thì hạ cửa xe xuống hỏi: “Làm sao vậy? Không cùng bạn em về trường sao?”

Bối Dao mở cửa ghế phụ, ngồi xuống bên cạnh anh, cô lặng lẽ ngước mắt nhìn anh. Sắc mặt anh bình tĩnh, nhìn không ra vui buồn hay biểu tình gì khác. Anh cũng đang nhìn cô, còn thuận tay sửa tóc dính trên mặt cô.

Bối Dao nhớ tới lời Vương Càn Khôn vừa mới nói thì nhẹ nhàng khụ một tiếng: “Em phải giải thích với anh một chút.”

Bùi Xuyên rũ mắt nhìn cô, đôi mắt hắn đen nhánh, khi không cười thực giống một hồ nước tĩnh lặng không gợn sóng.

“Ừ, em nói đi.”

Bối Dao: “……” Thật là xấu hổ quá đi.

Cô giống một con chim cút nhỏ, cúi đầu tính toán một hơi nói xong: “Vương Càn Khôn chỉ nói đùa thôi, cô ấy uống say nên không giữ gì trong miệng nữa. Bọn em bình thường tắm rửa đều tắm riêng.”

Trong xe yên lặng, mang theo hơi nóng của tháng năm.

Bối Dao vừa xấu hổ, thẹn thùng lại buồn bực: “Cô ấy, cô ấy cũng không…… Sờ qua.” Cô nhớ tới Vương Càn Khôn tạo nghiệt, và hai cái động tác đáng khinh kia thì cảm giác trên mặt thẹn đến hoảng.

Bên cạnh có người khởi động xe đi qua.

Lỗ tai Bối Dao đều đỏ hết lên, không dám nhìn anh, đem một câu cuối cùng nói xong: “Con gái cơ bản chỉ cần nhìn là biết kích cỡ. Cô ấy uống say, anh đừng so đo với cô ấy.”

Aiz, thật mất mặt mà.

Sao cô phải giải thích cái thứ mất mặt như này chứ.

Bùi Xuyên một mực không lên tiếng.

Cô lấy hết dũng khí ngước mắt nhìn anh, nếu trong mắt anh có ý cười thì cô phải tìm cái lỗ chui vào mất. Cũng may giáo sư Bùi chỉ yên lặng nhìn cô. Bối Dao nói: “Anh tức giận à?”

Cô cho rằng anh sẽ nói”không có” nhưng anh lại cúi người đến gần, nhẹ nhàng sờ sờ má cô: “Có chút.”

Bối Dao ngẩn ngơ, cô cũng không biết phải nói tiếp thế nào.

Một lúc sau cô mới nhỏ giọng nói: “Anh tức giận còn tặng quà cho họ làm gì?” Có lẽ nếu cô không tới giải thích thì Bùi Xuyên cũng sẽ không nói cái gì.

Bùi Xuyên hôn hôn gương mặt mũm mĩm vì xấu hổ mà đỏ rực của cô một chút, thấp giọng dạy cô nói: “Bắt người tay ngắn*.”

*Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản = (hay) Cật nhân đích chủy nhuyễn, nã nhân đích thủ đoản = Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn. Hưởng lợi từ người khác, đến lúc cần thì phải mở miệng nói tốt giúp người ta, nhận đồ từ người khác thì phải giúp người ta. ( Ở chương trước cũng có câu này ở đoạn gần cuối chương, trong suy nghĩ của Triệu Chi Lan, tớ giải thích chung ở đây nhé.)

Bối Dao không quá hiểu nhưng Bùi Xuyên cũng không giải thích nhiều.

Đạo lý “bắt người tay ngắn” này có thể thấy rõ nhất trên người mẹ của Bối Dao Triệu nữ sĩ. Anh đưa quà cho bạn cùng phòng cô, tương lai ít nhất bọn họ còn ở chung một năm, sẽ biết cô đã có chồng, sẽ giữ đúng mực đạo lý này, không vui đùa loạn lên.

Mỗi người đều có vòng giao lưu xã hội của mình, anh không thể tước đoạt cuộc sống của cô, chỉ có thể lặng yên không một tiếng động thẩm thấu.

Bối Dao nghĩ nghĩ, lại nhịn không được cong cong môi.

Cô chọc chọc ngực anh: “Lúc trước anh nói để em cùng người khác ở bên nhau có phải trong lòng khó chịu muốn chết không? Lúc đó anh nghĩ thế nào?” Rõ ràng một chút hào phóng cũng không có, dục vọng chiếm hữu lớn như thế, lại keo kiệt muốn chết. Mối quan hệ giữa các cô gái mà anh còn không biết xấu hổ mà tức giận kìa!

Giáo sư Bùi biết lòng hiếu kỳ của cô có đôi khi rất nặng.

Nhưng mà tâm tư thống khổ của người đàn ông từng phải xẻo đầu quả tim thật sự không thể nói cùng cô.

Anh thắt chặt dây an toàn cho cô, chuẩn bị lái xe thuận tiện đưa cô gái của mình đến trường đi học.

Bối Dao nghĩ thầm, vừa rồi cô đã mất mặt, Bùi Xuyên lại ít khi nói ra tâm tư của mình, giống như cái hũ nút. Vì thế cô không hề xấu hổ, chỉ hứng thú mà ôm lấy cánh tay anh: “Không được nổ máy, anh nói trước đi.”

Bùi Xuyên nói: “Dao Dao, không cần nháo.”

Bối Dao nói: “Anh trả lời một chút đi có được không?” Cô thật sự rất muốn biết. Mệt cô hồi sơ trung còn cảm thấy Bùi Xuyên không thích mình, lên cao trung nhiều lần cảm thấy anh thật sự là bỏ được, tàn nhẫn hạ cái tâm kia.

Anh nói: “Em buông ra đi, em bị muộn rồi đó. Em cứ lôi kéo thế này anh không lái xe được.”

Bối Dao lắc đầu: “Em đằng nào cũng muộn rồi, anh mau nói đi.”

“……” Anh dừng một chút, bất đắc dĩ nói, “Dao Dao, không cần mỗi lần đều chơi xấu.”

Anh càng như vậy, Bối Dao càng muốn biết: “Trước sơ trung anh không thích em hả?” Lúc ấy cô còn tưởng anh thích học tỷ Thượng Mộng Nhàn kia. Sau mới biết được là không phải.

Bùi Xuyên mím môi nói: “Không phải.” Đã thích em từ rất lâu rồi.

Mùa hè bên ngoài đã mang theo từng tia nhiệt ý, trong xe anh đã sớm bật điều hòa, bãi đỗ xe an tĩnh. Anh rũ mắt nhìn vào đôi mắt trong vắt của cô, trong đó có bóng dáng anh.

Bùi Xuyên nói với cô: “Có vài thứ nói không rõ, nếu đã qua thì để nó qua đi được không?”

Năm ấy anh đi tự thú thì đã chuẩn bị cùng đám người kia đồng quy vu tận chờ xử bắn. Mấy trăm triệu kia anh cũng đã an bài sẵn. Sau này cô kết hôn với người khác mà trôi qua không tốt lắm thì những tài sản cuối cùng kia anh sẽ tìm cách đưa cho cô. Còn nếu cô sống tốt thì anh không cần vì vài món đồ vật chất đó khiến cô nhớ đến mình.

Đối với Bùi Xuyên trong quá khứ thì tình yêu thật quá khổ.

Chua xót từ đầu lưỡi lan tràn đến đầu quả tim, cả đời anh chỉ yêu một người như vậy. Anh đã trải qua khổ sở không gì sánh được, vì thế cũng không hy vọng cô phải trải qua những cảm giác như vậy. Cô có thể sống hạnh phúc không có gánh nặng đối với anh mà nói đã là tốt lắm rồi.

Nhưng con người ta vẫn luôn nhịn không được hy vọng xa vời. Lúc luật sư nói với anh là có cơ hội được nhìn thấy cô một lần thì anh vẫn lựa chọn nỗ lực nghĩ cách đi đến bên cạnh cô. Cuối cùng đem hết tiền nộp lên cho quốc gia.

Nếu cuộc đời đền đáp anh bằng cách để Dao Dao đến bên cạnh thì anh sẽ nỗ lực làm một người tốt cống hiến cho thế giới này.

Bối Dao chớp chớp mắt nói: “Được thôi.”

Mệt cô còn tưởng có thể nghe Bùi Xuyên phân tích một chút tâm tình luyến tiếc của anh lúc đó. Cô lộc cộc ôm lấy anh, có chút uể oải khi không nghe được Bùi Xuyên nói lời âu yếm gì đó.

Trên cánh tay rắn chắc của anh có một đoàn mềm mại, Bùi Xuyên khó tránh khỏi nghĩ tới những lời Vương Càn Khôn vừa nói.

Cao trung khi chơi với đám Kim Tử Dương, khi đó là lúc tuổi tác dễ xao động nhất. Kim Tử Dương nói chuyện chay mặn không hề cố kỵ, nên tự nhiên Bùi Xuyên cũng biết cô vợ nhỏ nũng nịu của mình có dáng người cực tốt.

Yết hầu anh khô khốc, hôn hôn má cô: “Ngoan, ngồi thẳng.”

Bối Dao ngồi thẳng, Bùi Xuyên lúc này mới khởi động xe đến trường học.

Bối Dao dùng vận tốc nhanh nhất đến phòng học thì vừa kịp lúc. Khi cô đi qua thì Tần Đông Ni nhỏ giọng nói: “Đã xin nghỉ cho Vương Càn Khôn, cậu ấy đang ngủ trong phòng.”

Bùi Xuyên ngồi dưới bãi đậu xe hít một hơi khí lạnh mới khóa xe, cất bước đến khoa máy tính.

Sinh viên của khoa máy tính phát hiện giáo sư Bùi trước nay luôn đúng giờ của bọn họ hôm nay lại đến muộn. Bùi Xuyên đến trễ cũng không có biểu tình gì, chỉ bắt đầu viết bảng, giảng một chút kỹ xảo làm phần mềm cho bọn họ.

Áo sơ mi của anh làm bằng nguyên liệu tốt, vừa rồi bị Bối Dao cọ cọ thì có chút nhăn.

Không nghĩ tới đám sinh viên phía dưới vì thế lại càng hưng phấn.

Có nữ sinh nhỏ giọng nói: “Cậu có nghe nói tối qua có người nhìn thấy trên sân thể dục, giáo sư Bùi “tính lãnh đạm” của chúng ta đang ấn một nữ sinh hôn không? Nghe Triệu Hân Hân nói hai người lúc đó cực kỳ kịch liệt. Chỗ đó là lan can đó! Bọn họ cũng không né không tránh, vừa thấy chính là cầm lòng không đậu.”

Nữ sinh nghe bát quái nói: “Không thể nào, thầy ấy trông không giống một người táo bạo như thế.”

Người đàn ông trẻ tuổi lại hết lần này đến lần khác lạnh lùng lão thành*. Hệ hoa** Đoạn Du không phải đã từng chủ động sao? Kết quả giáo sư Bùi người ta đến liếc mắt một cái cũng không thèm.

*lão thành: già và từng trải, giàu kinh nghiệm

**Hệ hoa: Hoa khôi của khoa

Nữ sinh nói bát quái cực lực thuyết phục bạn học tin tưởng: “Thật sự, tớ lừa cậu làm gì? Hôm qua lớp chúng ta học không phải có Bối Dao đến à? Hôm nay tớ đến sớm, nghe Triệu Hân Hân nói hôm qua giáo sư Bùi chủ động đi đến muốn cùng Bối Dao đi ăn cơm kìa.”

“A? Vậy nữ sinh viên tối qua ở cùng giáo sư……”

“Tất cả mọi người đều đoán là hoa hậu giảng đường.”

Nữ sinh kia rốt cuộc xem như tin. Nếu là Bối Dao thì cũng rất có khả năng. Nữ sinh viên khoa y kia lớn lên quả thực quá mức xinh đẹp.

Nhưng mà……

“Bối Dao không phải là nói có bạn trai rồi sao?” Vì bạn trai thanh danh hỗn độn còn từng ngồi tù kia, Sở Tuần theo đuổi cô cũng chưa từng đồng ý. Lúc trước chuyện này chính là nháo đến toàn trường đều biết. Mọi người đều nói Bối Dao không có ánh mắt.

“Đúng vậy đúng vậy, cậu xem sắc mặt của Đoạn Du đi. Mọi người cũng đang nói cái này đó. Tuy Bối Dao có nhân duyên không tồi ở khoa y nhưng ai biết được cô ta là người thế nào. Vạn nhất giáo sư Bùi của chúng ta chỉ bị cái vẻ ngoài ngây thơ kia của cô ta lừa, không biết cô ta đã có bạn trai thì làm sao bây giờ?”

Phía dưới ríu rít. Loại tin tức này rất hot, căn bản khó có thể khống chế tràng cảnh.

Không chỉ có các nữ sinh thảo luận mà các nam sinh cũng tỏ vẻ không tin, đặc biệt là nam sinh từng hỏi xin Bối Dao số điện thoại kia. Tâm hắn đều sắp nát rồi! Ngày hôm qua có phải giáo sư Bùi cũng coi trọng Bối Dao nên mới không vui chuyện hắn truyền tờ giấy không?

Tuy tiếng nói chuyện của mọi người rất nhỏ nhưng nhiều người đều bắt đầu nói chuyện như vậy, cuối cùng cãi cọ ồn ào.

Bùi Xuyên buông phấn viết, lạnh lùng mở miệng: “Có cái gì nghe không hiểu thì trực tiếp hỏi, không cần tự mình thảo luận khi đi học.”

Giọng anh lạnh lẽo, có phần trầm thấp.

Phòng học lập tức an tĩnh xuống.

Trong lòng Đoạn Du có một cỗ hỏa khí. Bối Dao tuy xinh đẹp, chẳng lẽ cô ta lại kém cỏi sao? Đám con trai vì sao lại thích một kẻ đã có bạn trai chứ không chịu nói chuyện với cô ta?

Cô ta chắc chắn giáo sư Bùi không biết Bối Dao đã có bạn trai, vì thế đứng lên nói: “Giáo sư Bùi, có phải thầy có người trong lòng rồi không?”

Bùi Xuyên nhàn nhạt liếc nhìn cô ta một cái: “Phải.”

Không nghĩ tới giáo sư sẽ thừa nhận việc tư này, trong phòng học một trận “wow~”.

Đoạn Du hỏi: “Người kia là Bối Dao sao?”

“Đúng vậy.”

Đoạn Du lớn tiếng nói: “Vậy thầy có biết cô ấy có bạn trai rồi không? Lúc trước chuyện này nháo đến mức cả trường đều biết.”

Bùi Xuyên bình tĩnh nói tiếp: “Bạn trai của cô ấy vẫn luôn là tôi, hiện tại chồng hợp pháp của cô ấy cũng là tôi. Làm sao, mấy người còn có vấn đề gì không?”

Người phía dưới mở to mắt, Đoạn Du thì ngẩn người: “Không, không có khả năng, bạn trai của cô ta rõ ràng……” Rõ ràng đã từng ngồi tù, sao có thể là lão đại nghiên cứu trẻ tuổi của viện nghiên cứu tiền đồ vô lượng này chứ?

Bùi Xuyên nói: “Quá khứ của tôi không tốt lắm, may mà vợ tội không chê, vẫn ở bên tôi đến tận bây giờ.”

Anh thẳng thắn thành khẩn nói xong, Đoạn Du cảm thấy có chút xấu hổ tự ngồi xuống.

Trong chốc lát cả phòng học an tĩnh, kỳ thật mọi người đại khái đều hiểu rõ, có thể từ trại giam đi ra mà có thể làm nhà khoa học quả thực chính là nhân tài trâu bò của quốc gia.

Ánh mắt của mọi người trong lớp không có coi khinh mà tất cả đều là tò mò và khâm phục.

Bên dưới có người lại giơ tay lên hỏi: “Giáo sư Bùi, em có thể hỏi một vấn đề không?”

“Hỏi đi.”

“Hai người ở bên nhau từ lúc nào?”

Phía dưới lại ồn ào một trận, mọi người hiển nhiên đối với mấy chuyện này thấy hứng thú hơn nhiều so với môn chuyên ngành. Bùi Xuyên dừng một chút, nhìn bọn họ một chút rồi nói: “Năm tuổi.” Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, cô vẫn luôn thuộc về anh.

Mọi người như bùng nổ!

Có người vội nhấc tay hỏi: “Vậy thầy đến trường chúng em dạy học cũng là vì Bối Dao sao?”

Ánh nắng mùa hạ chiếu vào trong phòng học, năm nay trong phòng học đại học đã có điều hòa, không dùng quạt cũ giống như khi Bùi Xuyên học sơ trung nữa.

Nhưng không thay đổi là mùa hạ vẫn ấm áp.

Trước kia anh chưa bao giờ dám ở trước mặt người khác thừa nhận tình cảm dành cho Bối Dao, nhưng năm nay, tại đây, anh đã có thể tuyên bố với mọi người.

“Phải, mới kết hôn nên tôi rất nhớ cô ấy.”

Trong ánh mắt lãnh đạm của anh tràn ra chút ý cười nhợt nhạt, mà lúc này mọi người đều thấy rõ ràng.

Gió đầu hạ thổi vào trong phòng học cũng ôn nhu hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.