Lưu Luyến

Lưu Luyến – Chương 3



13.

Sân bay.

Mẹ và anh trai tôi đặc biệt đến để tiễn Dương Giai Giai đi hưởng trăng mật. Bà ấy nắm tay “con gái yêu” dặn dò:

“Con gái ngoan, hãy tận dụng cơ hội này. Chỉ cần con mang thai con của Tĩnh Đông, mọi việc sẽ trở nên dễ dàng.”

Dương Giai Giai làm nũng:

“Mẹ!”

Không biết bằng cách nào đó chuỗi hạt đã quay lại trên tay của Chu Tĩnh Đông. Chỉ là hạt ngọc trên vòng tay bị thiếu nên anh ta đã thay nó bằng hạt xà cừ.

Anh ta đeo kính râm và đội mũ lưỡi trai che kín khuôn mặt, cố gắng giữ dáng vẻ khiêm tốn để không bị người hâm mộ nhận ra. Nhưng anh trai tôi dường như sợ người khác không biết mình quen với Ảnh đế nên lớn tiếng gọi tên anh ta:

“Tĩnh Đông, khi đến Maldives, cậu nhớ phải dành thời gian cho em gái tôi! Người tôi yêu thương nhất trong đời chính là con bé.”

Tiếng hét lớn đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, sau khi nhận ra Chu Tĩnh Đông, rất đông người chạy tới xin được ký tặng khiến cho việc lên máy bay bị trì hoãn. Dương Giai Giai sung sướng tận hưởng cảm giác được khen là “chị dâu đỉnh lưu”. Cho tới khi mẹ tôi nhận một cuộc điện thoại:

“Tôi không phạm tội gì, tại sao tôi phải đến đồn cảnh sát?”

“Nói nhảm! Dương Y Y hiện tại còn đang ở nước ngoài, sao có thể ch/ết được?”

Lúc này Chu Tĩnh Đông đang đẩy hành lý về phía cửa VIP, nghe thấy vậy liền lập tức quay lại, nhìn mẹ tôi chằm chằm:

“Mẹ vừa mới nói là ai ch/ết?”

Dương Giai Giai lập tức nháy mắt với mẹ, ra hiệu cho bà ấy trả lời qua loa để lừa Chu Tĩnh Đông. Mẹ tôi giơ điện thoại lên:

“À, là cuộc gọi lừa đảo thôi.”

Kha Duyệt đi đến, giọng nghẹn ngào phẫn nộ:

“Người phụ nữ như bà cũng xứng làm mẹ sao?”

“Con gái ruột của bà mất tích lâu như vậy, cảnh sát đích thân gọi điện báo cho bà, nhưng bà không hỏi mấy câu liền cho rằng chỉ là cuộc gọi lừa đảo.”

Giờ phút này, trái tim tôi bình tĩnh lạ thường. Đây là mẹ của tôi! Nhưng từ trước đến nay bà ấy chưa bao quan tâm tôi. Chỉ là không ngờ rằng ngay cả tin về cái ch/ết của tôi cũng không ngăn được bà ấy thúc giục Dương Giai Giai đừng để lỡ chuyến bay.

Bà ấy quả thực là người mẹ kế tốt nhất trên đời này.

Chu Tĩnh Đông nhìn chăm chăm vào điện thoại của mình. Không ai thông báo cho anh ta cả.

Đúng vậy!

Mối quan hệ của chúng tôi đã kết thúc từ lâu rồi. Cho dù tôi có ch/ết, anh ta cũng không đáng được biết.

14.

Kha Duyệt không nhịn được nữa tiến về phía mẹ tôi:

“Dì ơi, con gái ruột của dì đã ch/ết rồi, sao dì vẫn có tâm trạng ở đây đưa con gái riêng đi hưởng tuần trăng mật vậy?”

“Dì không sợ oan h/ồn của Y Y sẽ quay lại tìm dì sao?”

Mẹ giận dữ quát lên:

“Cô đã xong chưa?”

Anh tôi như thói quen, chen mồm vào:

“Lại là trò mới của Dương Y Y sao? Nói với nó đừng lại hủy hoại tình cảm của Giai Giai, nếu không kiếp này tôi sẽ coi như không có đứa em gái là nó.”

Kha Duyệt giơ điện thoại ra:

“Sáng nay cảnh sát đã nhận được một gói hàng từ ngư dân, trong đó có hộ chiếu và giấy tờ tùy thân xác thực danh tính của Y Y ”

“Những bộ phận cơ thể còn lại của cô ấy cũng đang được tích cực trục vớt.” – Giọng cô ấy nghẹn ngào, nước mắt không kìm được nữa, liên tục trào ra.

Duyệt Duyệt ngốc! Tại sao lại khóc đau lòng vậy chứ? Không phải tôi đang ở cạnh cậu sao?

Các fan xung quanh bắt đầu xôn xao:

“Cái gì? Phía gia đình vợ Ảnh đế có người mới ch/ết?”

“Nghe nói lần trước trong buổi phỏng vấn có người tung ra tin tức Dương Y Y là bạn gái cũ của Ảnh đế. Chuỗi hạt trên tay anh ấy là do người quá cố đi thỉnh về. Tuy nhiên, tin tức này nhanh chóng bị dìm xuống.”

“Bất ngờ quá, tôi phải gọi điện cho anh họ đang làm việc ở đồn cảnh sát để xác thực tin này mới được.”

15.

Đến đồn cảnh sát, cảnh sát An lấy ra một túi đựng tài liệu được dán kín.

Trong đó là giấy tờ hộ chiếu của tôi và có một tờ giấy chứng nhận chuẩn đoán u/ng th/ư dạ dày của bệnh viện. Mẹ tôi dáng vẻ như s/ét đ/ánh ngang tai:

“Nhất định là giả mạo. Dương Y Y không thể ch/ết được.”

Tuy nhiên, khi nhìn thấy th/i th/ể lành lặn sót lại duy nhất của tôi chỉ có cái đầu, bà ấy l/iều m/ạng lắc đầu:

“Không thể nào! Các người cố tình lấy cái đầu giả ra để lừa tôi.”

Sau đó bà ấy không nhịn được, liên tục n/ôn m/ửa. Người đứng ngay bên cạnh bà ấy là Dương Giai Giai, cô ta nghiễm nhiên là người hứng chịu toàn bộ những thứ trong dạ dày bà ấy ph/un ra.

“Mẹ, sao mẹ…” – Cô ta gào lên, trên mặt toàn vẻ gh/ê t/ởm.

Nhưng lần này, mẹ tôi lại không vội xin lỗi cô ta. Bà ấy lấy hết dũng khí đến gần cái đầu của tôi để xem phía sau tai có vết bớt nào không.

Suốt từ lúc bước vào cửa đồn cảnh sát, anh trai tôi cắn môi không nói một lời.

Chu Tĩnh Đông cũng sốc không nói được gì.

Ngủ cùng nhau trong nhiều năm, anh ta không thể không biết tôi có một vết bớt hình trăng lưỡi liềm ở một bên tai. Sắc mặt Chu Tĩnh Đông chợt tái nhợt:

“Không! Y Y không thể như thế này được!” – Anh ta không tin được, ôm lấy cái đầu của tôi gào lên.

Tôi chưa từng nghĩ đến điều này. Chu Tĩnh Đông trước đây luôn tỏ ra cao cao tại thượng trước mặt tôi, giờ lại đ/iên c/uồng ôm lấy th/i th/ể của tôi mà tuyệt vọng gào thét. Dương Giai Giai bị doạ đến thét lên chói tai:

“Tĩnh Đông, anh đừng làm thế!”

Tôi đứng bên cạnh, thổi một làn gió vào bên tai cô ta:

[Em gái tốt, như em mong muốn, chị thực sự ch/ết rồi, em có vui mừng không?]

Dương Giai Giai run lẩy lùi lại, cả người dán chặt vào góc tường.

Chỉ có Kha Duyệt nhìn tôi, vừa khóc vừa cười:

“Y Y, làm tốt lắm.”

16.

Chu Tĩnh Đông hai mắt vằn tia máu,tức giận hỏi hung th/ủ là ai.

Cảnh sát An cho biết cuộc điều tra đang được tiến hành.

Tôi nhìn sang thấy Dương Giai Giai có vẻ bất an.

Cảnh tượng này quá quen thuộc. Mỗi khi làm điều gì xấu, cô ta luôn cắn móng tay.

Lẽ nào cái ch/ết của tôi có liên quan đến cô ta?

Chân mẹ mềm nhũn tựa như bị rút đi hết sức lực, bà ấy khuỵu xuống, sau đó bắt đầu gào khóc nức nở. Không biết có phải bà ấy khóc vì thương xót tôi, hay vì oán trách tôi ch/ết rồi mà vẫn hù doạ làm bà ấy sợ hãi.

Tôi nhớ lần cuối cùng bà ấy khóc như thế này là khi Dương Giai Giai ph/á th/ai.

Dương Giai Giai có th/ai với một tên du côn, còn là mang thai ngoài tử cung. Bác sĩ cho biết, dù có s/ẩy th/ai hay không thì cũng sẽ ảnh hưởng đến việc mang thai sau này. Mẹ tôi rất sợ cha dượng trách bà không chăm sóc tốt cho Giai Giai nên đã hỏi bác sĩ liệu họ có cách nào có thể cấy ghép tử cung của tôi cho cô ta không.

Chu Tĩnh Đông bước tới trước mặt Kha Duyệt:

“Trước khi Y Y quay về đã nói gì với cô?”

Ánh mắt của Kha Duyệt hướng về phía tôi. Tôi khẽ lắc đầu.

Kha Duyệt lạnh lùng nói:

“Trái tim của Y Y đã bị anh làm tổn thương sâu sắc, cô ấy không muốn tôi nói cho anh biết.”

Trong ánh chớp lóe lên, Chu Tĩnh Đông tựa như nhớ tới một chuyện gì đó:

“Kha Duyệt, cô có thể nhìn thấy Y Y đúng không?”

Anh ta biết chuyện bà của Kha Duyệt có thể giao tiếp với các linh hồn. Trước đây, cô ấy thường nói đùa với tôi rằng sau này cô ấy cũng sẽ trở thành một bà đồng.

Năm đó, sau khi mẹ Chu qua đời, Chu Tĩnh Đông đã tìm đến làng của Kha Duyệt gặp bà cô ấy. Sau đó, mẹ Chu thực sự đã nhắn nhủ đến anh ta rằng “con trai, tuy rằng không có mẹ ở bên nhưng con phải chăm sóc bản thân thật tốt” và “mẹ tin rằng sau này con sẽ trở nên nổi tiếng.”

17.

Chu Tĩnh Đông đột nhiên q/uỳ xuống, khiến mọi người có mặt ở đó được phen kinh hãi.

“Cầu xin cô, Y Y ch/ết thảm quá, giúp tôi hỏi cô ấy có phải cô ấy rất đau không?”

Kha Duyệt lạnh lùng liếc nhìn anh ta:

“Đừng có làm bộ làm tịch nữa! Chỉ có người ch/ết mới đau lòng. Anh ở đây ra vẻ cho ai xem?”

Chu Tĩnh Đông thấp giọng:

“Tôi sai rồi!”

“Thì ra tôi chưa bao giờ quên Y Y.”

“Ngay cả gia đình cô ấy cũng nói với tôi rằng cô ấy đã t/ạt a/xit vào bạn cùng lớp năm mười ba tuổi, ph/á th/ai năm mười lăm tuổi, thậm chí còn bán th/ân cho người khác vì danh lợi.”

Kha Duyệt hoàn toàn bị chọc giận:

“Mười lăm tuổi ăn trái cấm chính là Dương Giai Giai, một tên ngốc bị cắm sừng!”

Dương Giai Giai đ/iên cuồng giải thích:

“Kha Duyệt! Cô có tin là đoàn luật sư của bố tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng không?”

Chu Tĩnh Đông lần đầu tiên nói với Dương Giai Giai bằng giọng lạnh lùng:

“Cô dám khẳng định lời Kha Duyệt nói là giả?”

“Tĩnh Đông, nếu anh không tin em, anh có thể hỏi mẹ và anh trai em.”

Tuy nhiên, lúc này mẹ tôi lại làm thinh.

Bà ấy đang nhìn chăm chăm vào ảnh trong hộ chiếu của tôi. Trong lòng tôi đột nhiên thấy có chút xót xa.

Từ nhỏ đến lớn, mẹ tôi hầu như không bao giờ chụp ảnh tôi.

Trong máy của bà ấy có ảnh Dương Giai Giai mặc váy công chúa, Dương Giai Giai đang khoe đồ chơi mới hay Dương Giai Giai đang chơi ở công viên giải trí.

Lần gần đây nhất nhưng có lẽ cũng cách đây rất lâu rồi, khi chúng tôi chụp ảnh gia đình, Dương Giai Giai không muốn thấy tôi nên đã cố tình ép tôi ở nhà giúp dì Hoàng dọn bồn cầu.

Sau khi tôi vào đại học, những cơ hội để chụp ảnh với gia đình lại càng ít hơn.

Dương Giai Giai ôm chặt lấy mẹ tôi:

“Nói gì đi! Năm đó người ph/á th/ai là Dương Y Y mà đúng không?”

Đến khi mẹ tôi định thần lại, cổ họng bà như bị thứ gì đó chặn lại, lặng thinh không lên tiếng.

Tôi vô cùng thất vọng:

[Mẹ, con chết rồi, các người vẫn còn muốn bịa đặt về con sao?]

Kha Duyệt không nhịn được gào lên:

“Các người có nghe thấy không?”

“Y Y đang hỏi, cô ấy ch/ết rồi thì các người vẫn không chịu buông tha cho cô ấy sao?”

Cuối cùng mẹ cũng che miệng bật khóc:

“Y Y, con đang ở đây đúng không? Con xuất hiện gặp mẹ được không con?”

Tôi không hiểu, bà ấy chưa bao giờ yêu con gái mình từ khi nó còn nhỏ. Tại sao bây giờ bà ấy lại tỏ ra đau lòng như thế?

Chẳng lẽ bà ấy định cho một con ma xem sao?

Nhưng tôi không còn cảm nhận được tình mẫu tử nữa.

Mẹ liếc nhìn anh trai đang bối rối không biết phải làm sao, sau đó nói với Dương Giai Giai bằng giọng lạnh lùng:

“Đừng hỏi nữa! Tôi không biết gì cả.”

18.

Tôi không muốn tiếp tục nhìn gia đình này nữa.

[Duyệt Duyệt, chúng ta đi thôi!]

Kha Duyệt khẽ gật đầu.

Chu Tĩnh Đông dường như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng:

“Cô có thể nhìn thấy Y Y đúng không?”

Kha Duyệt không ngần ngại gật đầu:

“Đúng vậy!”

“Cô ấy nói với tôi, cô ấy nhìn anh cưới người mà cô ấy h/ận nhất. Cô ấy chán ghét việc anh đến và nhìn thấy kho chứa đồ của nhà họ Dương nhưng vẫn không tin cô ấy. Ngay cả đêm tân hôn của anh, cô ấy cũng ngồi xổm trước cửa phòng anh.”

“Người anh chán ghét đã ch/ết, anh hài lòng chưa?”

Chu Tĩnh Đông bật khóc:

“Tôi tưởng Dương Giai Giai và gia đình cô ta nói thật nên tôi không thể chấp nhận việc Y Y lừa dối tôi.”

“Cầu xin cô, cô có thể giúp cho Y Y nói chuyện được với tôi được không?”

Kha Duyệt quay sang nhìn tôi:

“Y Y…”

[Đi thôi!]

Tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, dù hiện tại tôi chỉ là một linh hồn nhưng vẫn cảm nhận được sự trống rỗng, nặng nề.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.