Lưu Luyến

Lưu Luyến – Chương 1



Vào ngày Ảnh đế kết hôn, một nửa làng giải trí đã đến tham dự.

Cô dâu là em kế của tôi.

Cô ấy mặc chiếc váy màu đỏ do tôi thiết kế và trở thành vợ của bạn trai tôi.

Mẹ tôi liên tục gọi điện cho tôi, sau đó quay sang xin lỗi bố dượng: “Y Y quá cố chấp rồi, khi về em sẽ dạy dỗ lại con bé.”

Anh trai thì cợt nhả uống ly rượu vang đỏ: “Một chút đạo lý đối nhân xử thế cũng không biết, chẳng trách em rể nhất quyết muốn bỏ rơi nó.”

Ảnh đế mím chặt môi mỏng, ánh mắt rơi vào chuỗi hạt của tôi đưa cho anh ấy, không nói một lời.

Tôi lơ lửng bên cạnh anh ấy.

Tôi muốn xé bỏ mối liên kết cuối cùng giữa chúng tôi, nhưng tôi không thể.

Bởi vì, tỗi đã ch/ết rồi.

1.

Đám cưới hoành tráng của Chu Tĩnh Đông, tôi không có mặt.

Anh ta mặc một bộ vest được thiết kế riêng, bờ vai rộng và vòng eo hẹp khiến đôi chân của anh ta trông dài hơn. Cô dâu mặc bộ váy thiết kế độc đáo, kết hợp giữa kiểu Trung Quốc truyền thống lẫn hiện đại, e thẹn đứng sóng đôi cạnh anh.

Khách khứa ra vào tấp nập. Mọi người đều khen ngợi bọn họ là trời sinh một cặp, thật là xứng đôi vừa lứa.

Nhìn thấy cảnh này, tim tôi như thắt lại.

Chiếc váy cưới cô dâu đang mặc trên người xuất phát từ bản thảo thiết kế của tôi. Khi tôi vẽ ra nó, cả trái tim và đôi mắt tôi đều tràn ngập niềm hạnh phúc được gả cho Chu Tĩnh Đông.

Nhưng hiện tại, niềm hạnh phúc này đều là giành cho cô dâu hôm nay, em kế của tôi.

Sau khi xã giao với khách khứa xong, Dương Gia Giai bước đến gần mẹ tôi và nói một cách nũng nịu:

“Mẹ, sao chị không đến? Có khi nào chị vẫn còn giận vì con mặc chiếc váy cưới mà chị thích không?”

Mẹ giúp cô ta sửa lại mái tóc có phần lộn xộn và kiên nhẫn giải thích:

“Sao có thể? Anh trai của con thương con nhất, nó đã tìm con bé và cưỡng chế trói đưa lên máy bay để đến đây rồi.”

Anh trai tôi trước nay là kẻ nghiện rượu. Anh ta vỗ ngực, lè nhè nói:

“Anh nhờ người dò la thì biết được, Dương Y Y đã đáp máy bay trở về cách đây tuần trước.”

“Em yên tâm, nếu hôm nay nó không tới, anh sẽ cắt đứt quan hệ anh em với nó.”

Dương Giai Giai cuối cùng cũng mỉm cười, ôm mẹ thốt lên:

“Ông trời ơi, sao con có được một người mẹ và anh trai tuyệt vời như vậy? Con thật là hạnh phúc!”

2.

Dương Giai Giai nói đúng. Cô ta chính là công chúa nhỏ lớn lên trong hũ mật ong*

(*) từ gốc Mật Điền, nghĩa bóng có nghĩa là nơi có điều kiện sống rất thoải mái, rất đầy đủ.

Ngoại trừ việc mẹ m/ất khi còn nhỏ, những việc khác trong cuộc đời cô ta đều vô cùng thuận lợi.

Năm tôi tám tuổi, mẹ đem theo hai anh em tôi gả vào nhà họ Dương. Kể từ ngày đó, chỉ cần Dương Giai Giai thích thứ gì thì tôi phải nín nhịn mà đưa cho cô ta.

Cha dượng đi công tác về và mang về hai chiếc váy giống y hệt chỉ khác kích cỡ. Nhưng Dương Giai Giai không muốn mặc đồ giống tôi. Cô ta khóc nức nở, đến mức ai không biết còn tưởng tôi đã b/ắt n/ạt cô ta. Còn tôi thì xấu hổ đến mức chỉ muốn chạy thật nhanh về phòng để thay đồ. Dương Giai Giai không chịu bỏ qua, cô ta lớn tiếng kêu gào, dùng sức đ/á mạnh vào ghế sofa:

“Chắc chắn là chị nhân lúc con không nhìn thấy, lén lấy kéo cắt hỏng nó.”

Mẹ tôi không nói một lời, trước mặt bố dượng và anh trai cởi váy của tôi xuống.

Tuy rằng lúc đó còn nhỏ nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng nh/ục nh/ã. Tôi ôm lấy nửa thân trên trần trụi chạy về phòng khóc đến nửa đêm.

Mẹ tôi bước vào với ly sữa trên tay:

“Cha dượng con kiếm tiền không dễ dàng, ta còn mang theo con và anh trai con đến đây nữa. Anh trai con là con trai, về sau muốn làm gì cũng còn phải dựa vào gia đình này nhiều.”

“Hơn nữa, Giai Giai có bệnh hưng cảm*, con nhất định phải nhường nhịn con bé.”

(*Bệnh hưng cảm là một dạng rối loạn cảm xúc thường gặp.)

Sau đó, sự nhượng bộ này kéo dài trong nhiều năm.

Viên tôm cải tôi thích chỉ có thể nhìn cô ta cho vào miệng. Tôi chưa bao giờ có cơ hội xem chương trình truyền hình mà tôi yêu thích. Cũng chỉ có thể sống trong phòng chứa đồ. Chỉ vì Dương Giai Giai muốn “trưng dụng” phòng tôi để làm phòng chơi violin.

Mặc dù phải trả một đống học phí đắt đỏ nhưng cô ta thậm chí còn không thông qua được kỳ thi sát hạch đầu tiên.

3.

Tôi cố hết sức giảm thiểu tối đa sự tồn tại của mình. Rất nhiều lúc tôi chỉ ngồi yên tĩnh trong một góc nhỏ và vẽ.

Mẹ tôi phàn nàn rằng tôi đã lãng phí giấy mực. Nhưng chính tôi đã giúp công ty của cha dượng thiết kế một logo không tồi, cũng giúp ông ấy tiết kiệm được khá nhiều tiền.

Mẹ lẩm bẩm:

“Nuôi ngần ấy năm, cuối cùng cũng không đến nỗi vô tích sự”.

Thành tích của tôi vẫn luôn duy trì ở mức trung bình. Chỉ để không vượt qua Dương Giai Giai. Khiến cô ấy cho rằng tôi đã vì vẽ tranh mà trì hoãn việc học.

Hết cách rồi. Chỉ cần tôi phát huy hết năng lực, cô ta đã sẽ doạ c/ắt cổ tay hay tuyệt thực để chống đối, sau đó khóc lóc nói rằng tôi không thể đạt điểm cao hơn cô ta.

Sau khi tốt nghiệp, một trong những trường nghệ thuật hàng đầu cả nước đã gửi cho tôi thư mời nhập học. Ngày tôi nhận được thư mời, Dương Giai Giai vành mắt đỏ hoe, nhìn tôi với ánh mắt đầy thâm độc:

“Chị, chị lừa gạt tôi khổ sở như vậy, không sợ gặp báo ứng sao?”

Tôi trốn khỏi ngôi nhà đó và tận hưởng bốn năm tự do trước khi cơn hưng cảm của cô ta phát tác.

Trong trường, có những người bạn cùng phòng tốt bụng đã cho tôi ăn, còn có cả Chu Tĩnh Đông ở trường bên cạnh. Lúc đó điều kiện gia đình anh ta không được tốt lắm.

Tôi vẽ tranh cho mọi người bên đường để dành tiền cho anh ta mua quần áo. Cùng anh ta đến các buổi thử giọng hết lần này đến lần khác. Thậm chí còn giúp người khác thiết kế áp phíc hay sửa ảnh để tranh thủ tìm kiếm thêm cơ hội cho anh ta.

Mùa hè, chúng tôi cùng nhau leo ​​núi Hồng Sơn và cho mèo ăn dưới gốc cây nhân duyên phía sau chùa Như Nguyện.

Trong tiết trời se lạnh, chúng tôi dựa đầu vào nhau ăn khoai lang nướng, mặc sức tưởng tượng về tương lai.

Anh ấy nói rằng một ngày nào đó anh ấy sẽ trở thành một ngôi sao lớn và công bố mối quan hệ của chúng tôi cho cả thế giới biết. Tôi khẽ mỉm cười:

“Nhưng em hy vọng mình có thể đi du học ở nước ngoài. Để đến khi anh đứng trên đỉnh cao, em vẫn có đủ tư cách đứng bên cạnh anh.”

4.

Lần đầu tiên Chu Tĩnh Đông cùng tôi trở về nhà, Dương Giai Giai đã nhìn trúng anh ta từ cái nhìn đầu tiên. Mẹ tôi q/uỳ xuống van nài:

“Y Y, con đủ ưu tú rồi. Con nhường cậu ấy cho em gái con được không?”

“Con bé mới chỉ học đại học, còn bị một tên cặn bã ở trường lừa gạt, hiện tại nó đang bị tr/ầm c/ảm.”

Tôi nghẹn ngào g/ằn từng tiếng:

“Vậy thì liên quan gì đến con chứ?”

Anh trai t/át mạnh vào mặt tôi một cái.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần lấy lòng Dương Giai Giai, để cô ta thoả mãn là anh ta có thể nhận được số tiền lớn từ cha dượng. Vậy nên chuyện anh ta ra mặt bảo vệ cô ta là điều hiển nhiên. Anh ta lạnh lùng trách mắng tôi:

“Dương Y Y, mày đừng tưởng đủ lông đủ cánh rồi là muốn làm gì cũng được.”

“Nếu cha dượng không chu cấp cho mày học đại học và cho tao vào công ty làm thì cuộc sống cô nhi quả phụ của ba mẹ con chúng ta sao có thể tốt đẹp vậy được?”

Tôi túm lấy cổ áo anh trai và g/ằn giọng đáp trả:

“Suốt bốn năm đại học tôi đều sống dựa vào học bổng và tiền kiếm được từ việc làm thêm. Đúng là cha dượng đã nuôi tôi nhưng điều đó không có nghĩa là tôi phải dùng cả đời để trả nợ.”

Nhưng tôi đã sai rồi.

Bọn họ lợi dụng tôi đi du học để liên tục nói xấu, bịa đặt về tôi trước mặt Chu Tĩnh Đông.

Đổ tất cả những điều mà Dương Giai Giai đã làm lên đầu tôi.

Anh trai tôi kể rằng từ khi còn nhỏ tôi đã thích ng/ược đ/ãi mèo, tạt axit vào mặt bạn cùng lớp và thậm chí còn “ăn trái cấm” khi tôi mới mười lăm tuổi.

Mẹ anh đứng ra làm chứng rằng những điều anh trai nói là sự thật, thề thốt rằng Chu Tĩnh Đông đã bị tôi lừa. Còn Dương Giai Giai thì lợi dụng lúc anh ta đang tuyệt vọng liền nhờ cha dượng giúp kéo tài nguyên cho anh ta.

Ba người bọn họ mỗi ngày đều tiêm nhiễm vào đầu anh ta, tam nhân thành hổ*, lại cộng thêm khoảng cách xa xôi đã khiến tình cảm của chúng tôi dần trở nên lạnh nhạt và nhanh chóng kết thúc.

(*) 三人成虎: tin đồn bịa đặt lặp đi lặp lại sẽ trở thành sự thật.

Sau đó, Chu Tĩnh Đông trở nên nổi tiếng. Anh ta cũng đồng ý chuyện ở bên Dương Giai Giai.

5.

Lúc này, cặp đôi mới cưới trao nhẫn cho nhau trên sân khấu.

Còn tôi thì chỉ cảm thấy trái tim mình như có gì đó đè lên, tắc nghẽn.

Tôi thật sự không hiểu tại sao Chu Tĩnh Đông lại không chịu nghe tôi giải thích. Thậm chí còn kéo tôi vào danh sách đen.

Trợ lý của anh ta đã ngăn tôi lại, nói rằng anh ta từ chối gặp tôi.

Mẹ tôi ngồi ở hàng ghế đầu tiên bên dưới sân khấu, bật khóc vì hạnh phúc. Ai không biết còn tưởng cô dâu trên sân khấu chính là con gái ruột tâm can bảo bối của bà ấy.

Nhưng còn tôi thì sao?

Họ có biết tôi bị t/ai n/ạn ô tô mà không ai quan tâm không? Còn linh hồn tôi cũng vô duyên vô cớ lại xuất hiện ở lễ đường của bọn họ.

Sau buổi lễ, có phóng viên đã phỏng vấn Chu Tĩnh Đông:

“Ảnh Đế, nghe nói vận may của anh trở nên đặc biệt tốt sau khi anh đeo chuỗi hạt này lên tay.”

“Có thể hỏi một chút, ai đã xin chuỗi hạt này cho anh vậy?”

Chuỗi hạt đó là tôi đã xin cho anh ta.

Năm đó, Chu Tĩnh Đông liên tục gặp hoạ, mất đi người mẹ là chỗ dựa duy nhất cho anh ta, còn bị t/ai n/ạn suýt nữa b/iến d/ạng cả khuôn mặt. Khi con người ở dưới đáy vực sâu, sẽ khó tránh khỏi việc nghĩ không thông.

Để làm anh ta phấn chấn trở lại, tôi ba bước lạy, chín bước quỳ. Một mình đi bộ từ chân núi đến chùa Như Nguyện trên đỉnh núi để xin chuỗi hạt này về cho anh ta.

Chu Tĩnh Đông mân mê hạt cườm trên tay.

Toàn thân tôi đột nhiên như có dòng điện chạy qua, cả người trong phút chốc run lên.

Ánh mắt anh ta rơi xuống cổ tay, im lặng một hồi lâu. Dương Giai Giai gấp gáp nói:

“Đó là một chuỗi hạt Phật đã được một đại sư khai quang. Nó không chỉ có thể bảo vệ sự nghiệp mà còn bảo vệ được sức khoẻ.” – Cô liếc nhìn Chu Tĩnh Đông đang lơ đãng:

“Chồng ơi, dạo gần đây thân thể em cảm thấy không được khỏe, anh có thể cho em chuỗi hạt này được không?”

KHÔNG ĐƯỢC!

Từ nhỏ đến lớn, Dương Giai Giai đã lấy đi quá nhiều thứ của tôi.

Mẹ, anh trai, Chu Tĩnh Đông.

Tất cả mọi thứ đều bị cô ta cướp đi hết.

Trong phút chốc đầu óc tôi trở nên trống rỗng, chẳng thể nghĩ được bất cứ điều gì. Tại sao sau khi chia tay, Chu Tĩnh Đông vẫn giữ đồ mà tôi tặng anh ta bên người?

Chu Tĩnh Đông liếc nhìn cô dâu thẹn thùng đứng bên cạnh, chậm rãi đưa tay tháo chuỗi hạt ra. Dương Giai Giai tỏ ra hào hứng đeo chuỗi hạt vào tay cô ta. Nhưng tôi thấy cô ta dùng bộ móng tay dài đính đá lấp lánh hung hăng cào mạnh vào các hạt trên vòng.

“Ah!”

Cơn đau như kh/oét đến tận xương cốt ập đến trên người tôi. Khoé miệng Dương Giai Giai xuất hiện nụ cười hung ác. Biểu cảm đó dường như là cô ta muốn nói:

“Tôi chưa bao giờ thất bại trong việc đạt được bất cứ điều gì tôi muốn.”

Một lát sau, Dương Giai Giai nói cô ta muốn vào nhà vệ sinh để dặm lại lớp trang điểm. Lúc này cơ thể tôi dường như bị kéo bởi những sợi dây vô hình, một đường đi theo phía sau cô ta.

Sau khi vào nhà vệ sinh, Dương Giai Giai ngay lập tức khóa trái cửa lại. Cô ta nheo mắt, nghịch chuỗi hạt trên tay, lạnh lùng nói với người trong điện thoại:

“Mọi chuyện xong hết rồi chứ?”

“Như Nguyện sư nói, trước khi Chu Tĩnh Đông hoàn toàn yêu tôi, người chị tốt của tôi không được phép xuất hiện.”

6.

Dương Giai Giai siết chặt chuỗi hạy trong tay. Dù là đang là ma nhưng tôi vẫn có cảm giác như có ai đó đang b/óp c/ổ mình.

Cô ta nhìn vào gương rất lâu. Sau đó cô ta từ từ buông tay ra, lấy son môi ra dặm lại.

Đầu óc tôi trong phút chốc trở nên hỗn độn một mảng. Tôi mơ hồ cảm thấy mình đã mất đi một ký ức rất quan trọng.

Tôi đã ch/ết như thế nào?

Th/i th/ể ở đâu?

Dương Giai Giai thu lại nụ cười hung dữ của mình, nở nụ cười ngọt ngào bước ra ngoài. Mẹ tôi vẫn liên tục gọi điện nhưng không có ai trả lời. Dương Giai Giai hai mắt đỏ hoe tiến lại gần bà ấy:

“Chị vẫn không chịu nghe điện thoại sao mẹ?”

Vẻ mặt mẹ tôi vô cùng tức giận, đay nghiến:

“Đứa con gái này thật là bất hiếu, trong nhà vất vả nuôi nó học đại học. Nó thì hay rồi, lông cánh cứng cáp lập tức chạy ra nước ngoài, từ chối không gặp chúng ta. Thậm chí còn cố tình vắng mặt trong ngày quan trọng của các con.”

Anh tôi phụ hoạ:

“Đúng vậy! Cũng không biết là đang phô trương cho ai xem, từ nhỏ đã có cái tính khí này, chẳng coi ai ra gì.”

Dương Giai Giai vui vẻ liếc nhìn Chu Tĩnh Đông:

“Chồng ơi, anh sẽ không trách chị chứ?”

Giọng anh thờ ơ:

“Sẽ không.”

“Dù sao cũng chỉ là một người không quan trọng.” – Giọng điệu bình tĩnh, lời nói cũng rất khẽ. Nhưng nụ cười của Dương Giai Giai lại càng sâu thêm, nụ cười lan tới tận khoé miệng. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.