Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ – Chương 735



vietwriter.vn

*********************************

Lúc này con gái nhận hết sai lầm về mình, sắc mặt ông cụ Tạ lập tức hòa hoãn hơn.
“Bố đâu có giận chứ. Mắt nào của con nhìn thấy3 bố giận hả? Tịnh Hiên, con có nhìn thấy không?”
Đế Tịnh Hiên nghiêm túc nói điều: “Không ạ. Bố là bề trên vui vẻ hòa nhã nhất 1mà con từng gặp đấy ạ”
Chiến Lê Xuyên: … Ông cụ Tạ nói với Tạ Thanh Nghiên: “Con nghe thấy chưa, bố con là người rộng lượng, 9hòa
nhã nhất đấy, sao có thể giận vì chuyện nhỏ này được? Mau mau mau, dẫn cháu nội ruột của bố ra đây xem nào!”
Tạ Thanh Nghiê3n: ….
Không phải là cháu ngoại ruột à?
Tạ Thanh Nghiên liếc nhìn Đế Tịnh Hiên.
Ông cụ Tạ cũng liếc nhìn Đế Tị8nh Hiên.
Thấy Đế Tịnh Hiên không hề phản bác, trong lòng ông cụ đã thoải mái rồi.
Vì ông cụ thấy nhà họ Đế chướng mắt.
Mọi thứ trong nhà họ Để đều chướng mắt.
Cháu trai thì thôi đi, ba thằng cháu đứa nào cũng mạnh mẽ cả, đứa nào cũng cho má, không phải là người chịu thiệt
thòi.
Nhưng cháu gái thì tuyệt đối không thể là của nhà họ Để được.
“Thiên Thiên còn đang bận công việc, còn chưa tới ạ. Đợi khi con bé tới, con nhất định sẽ để bố gặp con bé ngay”
Ông cụ Tạ cười tít mắt.
“Rất tốt, rõ ràng biết nhà mình là dòng họ giàu có nhất châu Để nhưng vẫn có thể kiên trì sự nghiệp của mình, đây
mới là cháu gái của nhà Tạ chúng ta!”
Ông cụ nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng, đúng là tranh thủ cơ hội rồi.
Trong nháy mắt, Cảnh Thiên đã từ cháu nội ruột biến thành cháu gái của nhà họ Tạ.
Tạ Thanh Nghiên liếc nhìn ông xã đang ngoan ngoãn dễ bảo rồi sờ mũi.
Thực ra bà cũng không muốn con gái của mình làm cháu gái của nhà họ Đế, cho nên bà cũng tán thành với điều

này. Tin chắc rằng ông xã cũng thấy vậy.
Nhưng bà luôn cảm thấy ông cụ hơi bá đạo.
Ông cụ Chiến đứng bên cạnh lập tức đổ mồ hôi.
Để Cánh Thiên không vào gia phả của nhà họ Đế, mà lại là cháu gái của nhà họ Tạ.
Vậy sau này…
Nếu Thiên Thiên có con, liệu ông Tạ có cho đứa bé mang họ Chiến không đây?
Nghĩ đến chuyện này, ông cụ Chiến muốn rớt nước mắt luôn rồi. Thế này thì có khác gì bảo cháu trai ông cụ đi ở rể
đâu?
Cháu trai đã nhượng bộ rất nhiều rồi, vì để cho Thiên Thiên thường xuyên đến thăm bố mẹ, nhà họ Chiến đã bỏ
một trang viên lớn để chuyển tới châu Để. Nếu đứa bé mang họ Đế, à không, họ Tạ, thì không phải là đi xa quá rồi
à?
Nghĩ đến đây, ông cụ Chiến quyết định, dù thế nào cũng phải có một đứa bé mang họ Chiến.
Nếu nhất định phải mang họ Tạ thì đẻ hai đứa!
“Bố, con giới thiệu chồng của Thiên Thiên với bố”
“Cái gì?”
Ông cụ Tạ vốn dĩ đã trở nên vui vẻ, nụ cười đột nhiên cứng ngắc, giọng nói vọt lên quãng tám, khiến Chiến Lệ
Xuyên sợ đến mức cơ thể đang đứng thẳng tắp hơi run.
“Chồng của Thiên Thiên” Tạ Thanh Nghiên nói: “Khi bọn con nhận Thiên Thiên thì tình hình của con bé cũng gần
giống với con, đã kết hôn rồi. Nhưng con bé còn chưa có con.”
Chiến Lê Xuyên: …

Không biết mẹ vợ có ý gì nữa.
Tức là anh và Thiên Thiên còn chưa có con, cho nên có thể ly hôn à?
Chiến Lê Xuyên cảm thấy bố mẹ vợ hại người quá. Lúc trước đã bàn xong rồi, nhưng trước mặt ông ngoại thì dường như tan thành
mây khói hết.
Nhìn thấy ông cụ Chiến đã hoàn toàn đen mặt, Chiến Lệ Xuyên đứng thẳng tiến lên mấy bước…

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.