Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ – Chương 637



An Nhiên, đừng nghịch nữa, anh đang bận việc” Giọng Đế Vân Hi rất hờ hững.
1 “Anh cả, em nghịch cái gì chứ? Anh nghe đoạn ghi âm em với 3anh ấy ban nãy đi này”
Nói xong, Để An Nhiên bật đoạn ghi âm lời Đế Vân Mặc lên.
“Anh nghe thấy chưa? Anh ấy đối xử với em như 1thế đấy. Dựa vào cái gì mà phòng em đặt trước, cuối cùng lại bị
anh ấy giành mất? Anh cả, em không cần biết, anh phải trả phòng đó lại cho
9
em!”
“Không được”
Để Vân Hi gạt đi ngay mà không cần suy nghĩ khiển Để An Nhiên càng tức hơn.
“Sao lại không được? 3Dựa vào cái gì chứ? Khách của anh ấy thì là khách, khách của em thì không phải khách à?”
“Như chú ba đã nói, em là sinh viên thì có khá8ch khứa gì chứ?”
“Em là sinh viên thì sao lại không thể có khách được? Em…” “Còn nữa, công ty là để kiếm tiền, không phải để em
ăn uống chơi bời. Anh đã cho người chuyển phòng của em sang phòng nhỏ nhất, tất cả chi phí tối nay em tự trả đi”
Nói xong, Để Vân Hi cúp máy.
“A…”
Để An Nhiên tức đến mức hét lên một tiếng, sau đó ném điện thoại của mình ra ngoài.
Cô ta biết ngay mà!
Lần nào cô ta xảy ra mâu thuẫn với bất kỳ ai trong ba ông anh, hai người còn lại đều đứng về phía ngược lại.
Cô ta không hiểu, nhà có ba đứa con trai, chỉ có mình cô ta là gái, theo lý mà nói thì đáng lẽ cô ta phải được ba
người anh trai yêu thương chiều chuộng như một cô công chúa chứ.
Sao bọn họ chưa bao giờ đối xử với cô ta bằng tình cảm anh em? Ai cũng 20, 30 tuổi rồi mà vẫn như đám trẻ trâu,
động chút là đòi nọc cô ta ra đánh.
Đáng ghét chết đi được!
Đế Vân Hi đã quyết định, Đế An Nhiên cũng không còn cách nào khác, đành phải gọi điện báo với huấn luyện viên,

bên anh trai cô ta bảo là phải mời tiệc các vị khách rất quan trọng nên giành mất phòng của cô ta rồi. Cô ta bảo lần
sau sẽ mời bọn họ đến phòng ở tầng cao nhất.
Đồng thời cô ta còn bảo huấn luyện viên lên tầng 77 nghe ngóng thử phòng 8888, xem rốt cuộc vị khách mà anh ba
mời quan trọng đến mức nào mà khiến cô ta phải nhường chỗ. Chỉ cần nghe ngóng được, cô ta sẽ đi mách bố mẹ
ngay.
Có lệnh của cô chủ nhà họ Đế, tuy huấn luyện viên cảm thấy không ổn lắm nhưng vẫn đồng ý.
Cùng lúc đó, Cảnh Thiên đã bước vào khách sạn. Nhìn nơi vô cùng khí thế này, các thành viên của đội Shadow đều
im lặng.
Mục Hiểu Thông kéo ngón tay Cảnh Kiệt, khẽ nói: “Đây là Đế Hoàng đấy! Chúng ta nhiều người thế này, hôm nay
có thể ăn của chị cậu tận mười nghìn tệ!”
Cảnh Kiệt cũng có thể coi là cậu ấm con nhà giàu, nhưng thực ra bản thân cậu không hề có tiền. Hơn nữa bố cũng
không bao giờ dẫn họ đến nơi cao cấp như thế này, thế nên khi nghe bảo một bữa phải ăn đến mười nghìn tệ, cậu
vẫn thấy lo thay chị gái.
Cảnh Thiên sắp bước vào khách sạn, Cảnh Kiệt chạy đến kéo cô lại.
“Sao thế?”
Cảnh Kiệt nhìn Cảnh Thiên rồi vất vả đưa tay ra, ra hiệu số “1“.
Cậu biết chị cậu gả đến nhà họ Chiến, nhà họ Chiến cũng cho chị một trăm triệu, nhưng chị cậu đã mua Khê Công
Quán rồi. Nhà chỗ đó hầu như đều giá trên năm trăm triệu, bây giờ chị vẫn còn phải trả góp.
Áp lực lớn như vậy, cậu thực sự không nỡ để chị tiêu hoang.
Cảnh Thiên thấy Cảnh Kiệt giờ số “1”, miệng giật một cái không kìm được.
Đối với cô, ý nghĩa của số “1” chính là… công!

Chẳng mấy chốc, Cảnh Thiên mắt hủ nhìn ai cũng thấy gay hơi mất bình tĩnh.
Cành Kiệt như vậy càng giống một con thú nhỏ hơn.
Nhưng cho dù thế nào, em cũng không thể nói về bản thân trong phương diện này ngay trước mặt bao nhiêu người như thế chứ?
Thế thì lại thoáng quá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.