Dòng Chảy Tình Yêu

Dòng Chảy Tình Yêu – Chương 356: C356: Không phản bội



Khúc Yên nói sau nhắm mắt hít thở sâu, mùi thuốc lá nồng nặc làm cô khó chịu tới mức ho khan vài tiếng.

Cả phần mặt cô đều đau nhứt, vị trí tát bị hắn ấn mạnh cũng đang có chút đau rát, đầu óc cô cũng không dễ chịu gì, cảm giác choáng váng làm cô rất muốn nôn, mí mắt cô nhấc lên không nổi, từ từ ngất lịm đi.

Trong hệ thống giám sát camera ở sân bay, đều đã dò xét lại một lượt nhưng cũng không có kết quả gì.

Bầu không khí trong phòng khách sạn chùng xuống rất ảm đạm, lại lạnh lẽo tới mức không tưởng được, sát khí dày đặc, như rơi xuống âm độ.

Có rất nhiều người đàn ông mặc áo đen đứng xung quanh căn phòng. Trên chiếc bàn nhỏ có mấy người đang xem lại tất cả các camera gần sân bay, trên người cô không có mang theo bất kì chiếc di động nào cho nên không thể truy tìm tín hiêu

Thẩm Tây Thừa đứng ở cửa sổ hút một điếu thuốc lá, dưới chân không ít tàn xuống đã bị hút qua, bí bách gần như mất kiểm soát.

Không khí yên tĩnh ấy bị cắt đứt, di động anh truyền tới cuộc gọi di động.

Nhanh như cắt anh đã cầm lên, nhìn dãy số lạ anh lập tức kết nối, giọng nói tức giận vang lên:’‘Mày đem cô ấy đến nơi nào?’’

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười khanh khách của Lâm Quáng, giọng nói vui vẻ thông qua di động:’‘Thẩm Tổng cao quý, ngài biết kẻ hẹn mọn như tôi sao? Đúng là quá vinh hạnh cho tôi rồi.’’

Ánh mắt anh híp lại, đôi con ngươi đen sẫm u ám cùng cực, gân xanh trên trán nổi lên:’‘Tao biết mày đang muốn nhắm đến tao, rốt cuộc mày muốn cái gì?’’

Lâm Quáng đáp:’‘Để xem nào. A, mày đem cho tao khoảng sáu trăm tệ, tao sẽ thả người.’’

Thẩm Tây Thừa liếc nhìn màn hình đang định vị vị trí màu đỏ thông qua cuộc gọi, cố gắng kéo dài thời gian, giọng nói cố gắng kiềm chế lại, trong mắt loé lên sự hung tàn:’‘Tao nói cho mày biết, mày dám động một ngón tay vào người cô ấy, tao không nể tình mà cho mày tắm bằng máu chính bản thân mày đâu.’’

‘‘Ôi chao, tao ngược lại muốn biết là tắm bằng máu của tao hay là máu của vợ mày.’’

Bàn tay anh nắm chặt, đấm mạnh vào bức tường, âm thanh ấy vang vọng truyền đến chỗ Lâm Quáng, lời nói mang ý cảnh cáo, ánh mắt sắc lẹm, đôi mắt đỏ ngầu lên vì tức giận:’‘Mày có đủ tư cách để đe doạ tao sao?’’

Vị trí chấm tròn trên màn hình đã được nhận biết cụ thể, chỗ đó nằm ở ngoài rìa của thành phố, ở một khu đất có nhà xưởng hoang sơ.

‘‘Mày cũng nên nhớ vợ mày đang ở trong tay tao. Việc nó sống hay chết đều là do tao quyết định, mày không là cái thá gì cả!’’

‘‘Mày dám làm cô ấy bị thương, mày sẽ đừng mong sẽ yên ổn trở về Myanmar!’’ Giọng anh gầm lên trong tức giận, đôi mắt sắc bén tựa như dao, luồng sát khí nồng nặc lạnh lẽo không ai dám động vào.

Chưa từng ai thấy anh tức giận tới mức đáng sợ như thế này. Giống như một con hổ bị người khác xâm chiếm lãnh thổ, dùng ánh mắt giết người nhìn về phía kẻ thù.

‘‘Nhớ đem đủ sáu trăm tệ, một tệ cũng không được thiếu, mạng của con vợ mày tuỳ thuộc vào độ chịu chi của mày.’’

Cuộc gọi đã bị ngắt ngay sau khi hắn nói xong, vị trí cũng đã biến mất. Nhưng may mắn là vị trí đã được đánh dấu lại, dù có biến mất thì họ vẫn tìm ra nơi ẩn ấp của đám người đó.

Thẩm Tây Thừa kiềm chế cơn nóng giận, gằn giọng nói:’‘Chuẩn bị đủ tiền mặt.’’

Sau đó Thẩm Tây Thừa sải chân bước nhanh ra ngoài, sắc trời bây giờ đã sập tối, từ con đường đông đúc đông xe cộ qua lại đã trở nên thưa thớt.

Thẩm Tây Thừa đạp chân ga xuống mức tối đa, gương mặt anh lạnh lẽo không đổi sắc, bảng đồng hồ vượt quá hai trăm ký lô mét trên một giờ, trong mắt chỉ còn lại sự điên cuồng phẫn nộ đáng sợ, bàn tay với khớp xương rõ ràng siết chặt lấy vô lăng, vận tốc được lái với tốc độ kinh người, không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Thẩm Tây Thừa tuy không nhún tay vào thế lực ngầm nhưng từ thời thiếu niên anh có quen biết một số người, sau này cũng vì có người kẻ dòm ngó mà hãm hại nên anh đã tập trung không ít thủ hạ, chỉ đơn giản là để bảo vệ, ngoài ra anh không buôn bán bất kì chất cấm độc hại nào.

Từng chiếc xe đen được phóng đi, nối đuôi nhanh nhanh chóng đuổi theo chiếc xe của Thẩm Tây Thừa, cuối cùng biến mất trong ngã rẽ.

‘‘A!’’

Trong cơn mơ màng, Khúc Yên cảm nhận được thái dương mình như có thứ gì đó đập mạnh vào, cơn đau chấn động mạnh tới mức khiến Khúc Yên phải ngay lập tức tỉnh lại, cảm giác đau đớn dữ dội cuộn trào trong đầu cô, vầng thái dương lạnh lẽo đột nhiên cảm nhận được cái gì ấm nóng từ từ chảy xuống.

Cả người cô vô lực bị ngã xuống nền si măng lạnh buốt dơ bẩn, mái tóc cô bị Lâm Quáng túm chặt, kéo cả người cô lê đi.

Mỗi cơn đau đều kéo tới, Khúc Yên bị kéo tóc mạnh tới mức da đầu đều hư tổn, cô khong nhịn được mà r ên rỉ vài tiếng, trên đời này cô sợ nhất chính là sợ đau. Thế mà từ khi bị bắt giữ, cô không nhớ mình đã cảm nhận qua bao nhiêu cơn đau trước khi bất tỉnh.

Tay chân cô bị trói ra phía sau, móng tay cô đâm vào lòng bàn tay, tê dại không sao chịu nổi.

Đôi mắt Khúc Yên đỏ lên, nhắm mắt cắn chặt môi dưới không bật ra bất kì tên cầu xin nào. Vừa Quật cường lại vừa không thể làm được gì cứu bản thân.

Răng cắn mạnh tới mức cắn rát môi, tới khi hắn buông ra, da đầu cô như không còn cảm giác.

Khúc Yên hít một hơi sâu, nước mắt vì đau mà rơi xuống.

Hắn không phải Thẩm Tây Thừa, từng hành động bạo lực thô lỗ tới mức cô không chịu đựng được mà bật khóc.

Hắn bóp mạnh cằm Khúc Yên, trào phúng nói:’‘Ở nhà thằng đó rất cưng chiều mày có phải không? Chắc hẳn chưa nỡ đánh mày đâu nhỉ?’’

‘‘Nhưng mà…’’ Hắn nheo mắt lại, nhìn đôi mắt tuyệt đẹp của Khúc Yên:’‘Nốt ruồi dưới khoé mắt này …thật sự rất quyến rũ.’’

‘‘Đôi mắt này làm tao nhớ đến tên công tử bột thiếu gia Ôn Thành Uy. Mày yên tâm, tao sẽ móc mắt mày ra trước khi mày chết. Sẽ tận dụng nó, không để đôi mắt tuyệt đẹp thế này phải mất trong tiếc nuối đâu.’’

‘‘Vả lại…một người anh em tao cũng bị thương làm cho hư một bên mắt, tao sẽ lấy đôi mắt của mày thay thế cho anh em tao.’’

Khúc Yên run rẩy cắn môi. Lúc cúi đầu, mắt cô chạm phải một thứ trong tay hắn, là một cây súng, cả người cô kinh hãi mà run lên, đây là lần đầu tiên cô thấy một khẩu súng thật sự với khoảng khắc gần đến thế.

Trên báng súng còn dính lại một ít máu đỏ, thì ra thứ đập vào đầu cô vừa rồi là vật này.

Khúc Yên căm phẫn nhìn hắn:’‘Cho dù tôi có chết cũng không đem mắt mình cho bất kì ai, muốn thấy đường từ tự móc mắt anh rồi cho hắn đi!’’

Hắn nhếch môi, nắm chặt tóc cô, gằn từng chữ:’‘Đừng có khôn lanh với tao.’’

Hắn cúi đầu, cánh tay rắn chặt cầm khẩu súng, tiếng khẩu súng lên đạn ngay bên tai cô, Khúc Yên nhìn từng động tác thuần thục của hắn, đến khi miệng súng dí sát vào thái dương cô, cổ họng cô bắt đầu trở nên khó thông.

Cô căng thẳng nhìn Lâm Quáng, cả gương mặt đều là sự khiếp sợ.

Nhìn cô một lúc, trong mắt hắn loé lên một sự âm u. Khẩu súng từ thái dương được hắn lấy ra, ngay sau đó hắn chậm rãi, chậm rãi lướt khẩu súng xuống, dùng nó đặt tại ngay ngực trái của cô.

Môi hắn chợt cong lên:’‘Mày là vợ nó thì chắn chắn phải biết mảnh đất có kim cương trên phía đông của Siberia đúng chứ? Tao nghe nói rằng Thẩm Tây Thừa đang nắm giữ bản đồ được đánh giấu kim cương, mày biết nó giấu ở đâu không?’’

Khúc Yên nuốt nước bọt, suy nghĩ rồi lựa lời nói, tránh rước hoạ vào thân:’‘Tôi vừa trở về…chưa bao lâu, anh ấy chưa từng…nói về thứ…thứ bản đồ như anh nói.’’

Anh nhướng mày:’‘Thật vậy sao?’’ Hắn nói tiếp:”Mày có biết giá trị của mỏ kim cương đó là rất lớn không? Thế mà tên khốn đó đã nhanh tay mua luôn cả một mảnh đất lớn. Đúng là thả con tép bắt con tôm mà. Giá trị của mỏ kim cương đó có thể bằng gấp đôi Tập Đoàn Thừa Thiên. Mày không nói, tức là mày đang bán mạng mày!’’

Lồ ng ngực Khúc Yên phập phồng, hơi thở trở nên rối loạn, cô hoảng sợ cắn chặt môi, lắc đầu:’‘Tôi thật sự không biết.’’

Hắn lấy từ trong ngực hắn một cây dao sắc bén, lưỡi dao lạnh lẽo đùa nghịch trên gương mặt cô. Khúc Yên nhắm chặt mắt, nỗi khiếp sự dâng càng lúc càng cao, cả đời này cô chưa trải qua chuyện nào kinh khủng như bây giờ. Cô cố gắng kiềm chế cơn sợ hãi, nhắm mắt chịu đựng.

Cây dao từ từ lướt xuống người cô, hắn dùng lưỡi dao vén cổ áo cô ra, dùng lưỡi dao sắc bén cắt đứt từng cúc áo một, giọng hắn đều đều vang lên:’‘Loại phụ nữ xinh đẹp như mày…tao lại biết cách đối phó khiến mày ngoan ngoãn nghe lời.’’

Khúc Yên hoảng sợ cúi đầu nhìn động tác của hắn, nước mắt không kiềm được mà dâng trào trong hốc mắt, cả viền mắt đều ửng đỏ nổi bật trên làn da trắng sáng.

Cô khó khăn lấy lại bình tĩnh, ánh mắt cô ướt át trừng mắt kiên cường nhìn hắn, giọng tuy run rẩy yếu ớt nhưng lại cảnh giác được sự hận thù rõ ràng:’‘Anh có thể dùng vũ lực đều làm nhục tôi, nhưng anh nên nhớ…đây là hành vi của những kẻ thua cuộc. Những đám người chỉ biết dùng…’’ Ánh mắt cô càng đỏ hơn:’’…sức mạnh để áp đảo người khác.’’

Lâm Quáng không nói gì, im lặng nhìn cô.

Cả đời này của Lâm Quáng chưa từng thấy qua loại phụ nữ nào vừa chật vật, vừa bất lực chịu đựng muốn khóc mà lại xinh đẹp đến thế.

Hắn tức giận quát lớn:’‘Mày khóc cái chó gì! Câm miệng lại cho tao! Mày nghĩ tao sẽ đụng vào hàng đã qua tay thằng chó đó sao?’’

Khúc Yên thở hổn hển, ánh nhìn của cô đầy sắt bén, tuy bất lực nhưng không nhục chí:’‘Cho dù anh có dùng cách thức hèn hạ đó với tôi, cho dù tôi có thật sự biết đến vị trí của tấm bản đồ đó, và cho dù tôi có chết thì tôi cũng sẽ không bán đứng lại Thẩm Tây Thừa, tôi sẽ không làm những điều ngu dại đó với người bên gối của mình. Tôi sẽ không phản bội anh ấy!’’

Lưỡi dao dùng lại ở cúc áo thứ ba của Khúc Yên, hắn mù mịt nhìn da thịt trắng nõn của Khúc Yên hồi lâu, đã thấy được màu áo lót màu đen như ẩn như hiện bên trong. Sau đó hắn lại giương ánh mắt tàn nhẫn nhìn cô.

Lâm Quáng trầm giọng:’‘Mày nên ngủ rồi.’’

Chưa đợi cô phản ứng gì thì hắn đã đánh vào sau gáy khiến cô bất tỉnh.

Khúc Yên cảm nhận được cơn đau, động tác hắn nhanh như cơn gió đập mạnh vào gáy mình, mơ màng rồi ngất lịm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.