Dòng Chảy Tình Yêu

Dòng Chảy Tình Yêu – Chương 287: 287: Giữ Khoảng Cách



Khúc Yên cười trừ, nói:Em sẽ cố gắng đậu vào cùng trường đại học của chị, đến lúc đó em và chị sẽ chung một ngôi trường rồi.
Nếu viết bài luận có gì không hiểu cứ hỏi chị, chỉ sẽ hướng dẫn lại cho em.
Khúc Yên hạnh phúc đặt tại lên tim mình, sung sướng nói:Ernesta, em yêu chị.
Ernesta nhìn cô, cười bật lực.

Với sự trẻ con đáng yêu này của Khúc Yên cô ấy cực kì thích.
Chiếc xe tiến ra đường quốc lộ lớn, nối đuôi với xe của Ôn Thành Uy.
Vừa vào phòng riêng của nhà hàng Khúc Yên từ vẻ phấn khích chuyển sang cứng đờ, bởi vì trong đó còn có cả Arja, Bạc Kiêu..và cả Thẩm Tây Thừa.
Khúc Yên đột nhiên dừng lại làm cho người phía sau không thể vào được, người phía sau ấy chỉ còn lại Ernesta là chưa vào trong.

Ernesta là người gốc Mỹ, từ nhỏ đã có học qua võ thuật, thời còn ngồi trên ghế nhà trường cô ấy là thành viên trong một câu lạc bộ bóng chuyền giữa vị trí quan trọng, cơ thể lẫn body nhìn đều có phần săn chắc, cao ráo và rất giống chàng trai tuổi trưởng thành.
Từ thời cuối cấp 3 Ernesta bắt đầu thay đổi ngoại hình, cắt tóc ngắn và thay đổi gu ăn mặc.

Đã nhiều năm không gặp cho nên nếu không nhìn kỹ thì Khúc Yên còn chẳng nhận ra đây là người chị cùng cô trải qua nhiều chuyện khi còn bé.
Thấy Khúc Yên cứ ngơ ngẩn đứng đó, Ernesta ôm bả vai cô, cúi đầu xuống hỏi:Làm sao vậy?
Tay Khúc Yên cuộn tròn lại, ánh mắt vẫn không đổi mà nhìn về hướng khi nãy, giọng kiềm nén nói:Không có gì.
Ernesta ngước đầu lên, nhìn về hướng cô đang nhìn.

Trùng hợp là người Khúc Yên đang nhìn cũng đang lạnh lùng hướng ánh mắt về phía họ, ánh mắt ấy là đôi mắt đầu tiên Ernesta cảm nhận được một sự áp lực vô hình, một con người u ám từ trên người của người đàn ông đó, xương quai hàm rõ ràng lại vô cùng đẹp trai.

Nhưng khí chất lạnh lẽo ấy giống như đã ăn sâu và ngấm vào xương thịt anh, vừa cho người ta cảm giác sợ hãi lại cho người ta cảm giác cao quý và đàng hoàng.
Thẩm Tây Thừa nhìn bàn tay Ernesta đang đặt trên bả vai cô, gương mặt càng trở nên tối sầm xuống.

Ánh mắt như Diêm Vương nhìn thẳng về phía Ernesta.
Ánh mắt không phải là dò xét mà rõ ràng là đang cảnh cáo, Ernesta tuy không làm cái gì khiến bản thân chột dạ nhưng nhìn đến ánh mắt của Thẩm Tây Thừa, cô ấy tự giác rụt tay lại, không tự nhiên buông khỏi người cô ra.

Cuối cùng Ôn Thành Uy gọi Khúc Yên đến, bàn ăn họ đặt là một bàn tròn dài, Ôn Thành Uy và Khúc Nhã Tinh ngồi cạnh nhau, đối diện là Bạc Kiêu và Arja, phần chính giữa bàn dài lại là Thẩm Tây Thừa.

Cạnh bên trái còn có hai cái ghế khác.

Rất rõ ràng là chừa chỗ cho Ernesta và cô.
Khúc Nhã Tinh kéo ghế bên cạnh mình, mời Ernesta ngồi xuống.

Khúc Yên đánh giá một vòng, cũng vẫy tay chào hỏi chị Arja và Bạc Kiêu, cô cũng nhạy bén phát hiện, nếu để Ernesta ngồi cạnh Thẩm Tây Thừa có vẻ không hợp lí lắm, dù gì trong đây cô ấy cũng chỉ quen biết có mỗi mình cô và mẹ cô.
Khúc Yên mím môi, kéo ghế gần sát Ernesta, tạo một khoảnh cách vừa đủ một đứng con nít ngồi chính giữa cô và Thẩm Tây Thừa.
Khúc Yên vừa đặt mông ngồi xuống, tay đặt của ghế cây bị một cánh tay to lớn nắm lấy, dùng lực nhẹ kéo cả chiếc ghế và Khúc Yên đang ngồi trên đó đi.
Cả chiếc ghế và Khúc Yên đều nhẹ nhàng bị kéo tới, gần sát bên Thẩm Tây Thừa.
Ngồi im ở đây.

Giọng anh trầm thấp lại mang theo ý cảnh cáo.
Khúc Yên lạnh nhạt liếc nhìn anh một cái, sau đó lại kéo ghế về vị trí cũ, lại một lần nữa cách anh một khoảng đủ rộng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.