Đế Bá

Đế Bá – Chương 1583: Sư lợi bồ tát



Trưởng bối nói ra:

– Thác đại, chỉ là một vị thiên tài kinh thế tuyệt diễm, vì lẩn tránh tranh đoạt thiên mệnh mà hao tổn quá lớn, liền trước thời gian đem mình phủ bụi, bỏ lỡ một thời đại này, sau đó đợi đến một thời đại khác thời cơ chín muồi, lần nữa xuất thế, đoạt thiên mệnh, thành tựu Tiên Đế.

– Nam Đế, không chỉ là thác đại đơn giản như vậy, hắn đã từng là thiên tài ghê gớm nhất của Kỳ Trúc Sơn, có thể nói, trăm ngàn vạn năm đến nay, chân chính dám xưng Nam Đế, cũng chỉ có hắn.

Vị Đại Hiền biết lai lịch Nam Đế này cảm khái nói:

– Đáng tiếc, hắn là sống không đúng lúc, mặc dù hắn mười phần không tầm thường, nhưng mà, hắn hết lần này tới lần khác cùng Hồng Thiên Nữ Đế sinh một thời đại, cái này nhất định là một bi kịch, cho nên, hắn tránh ra thời đại cùng Hồng Thiên Nữ Đế tranh giành thiên mệnh!

– Cùng Hồng Thiên Nữ Đế tranh giành thiên mệnh.

Nghe được tin tức như vậy, bất kể là ai trong nội tâm đều run lên, Hồng Thiên Nữ Đế tuyệt thế, một mực bị thế nhân truyền tụng.

– Ngay cả vị Tiên Đế cuối cùng của Kỳ Trúc Sơn, Ngâm Thiên Tiên Đế cũng là vãn bối của hắn.

Vị Đại Hiền này nói ra.

– Khó trách nghịch thiên như vậy.

Nghe được tin tức như vậy, bất kể là ai, đều sẽ trong lúc nhất thời thất thần, thiên tài thời đại Hồng Thiên Nữ Đế thác đại, đây là nghịch thiên bực nào, đáng sợ bực nào.

Ở thời điểm này, tất cả mọi người minh bạch vì cái gì Nam Đế dám khiêu chiến mười tám kim cương của Tứ Phật tự, hắn tuyệt đối là có thực lực như vậy.

Nghe được tin tức liên quan tới Nam Đế, đừng bảo là người khác, coi như là bọn người Cơ Không Vô Địch, Chiến Sư cũng trầm mặc thật lâu, đột nhiên toát ra một Nam Đế, đây đối với bọn hắn mà nói, đơn giản là áp lực lớn đến bạo rạp. Một người đã từng cùng Hồng Thiên Nữ Đế tranh qua thiên mệnh, bất luận là đặt ở nơi nào, đều là vô địch đến bạo đỉnh.

– Đầu tiên là một cái Tà Phật, hiện tại lại toát ra một cái thác đại.

Nghe được tin tức như vậy, Lâm Thiên Đế lầm bầm nói ra:

– Một thế này, chỉ sợ là đủ náo nhiệt, xem ra, sư huynh của ta sẽ không tịch mịch, rốt cục có đối thủ lực lượng ngang nhau.

Lý Thất Dạ bước chậm ở bên trong Phật thành, cuối cùng, hắn đi tới trước một cổ tự bên trong Phật thành, cổ tự này cũng không hùng vĩ, cũng không biết là thành lập bao nhiêu năm, nó đã rất cũ kỹ.

Trong ấn tượng của cư dân Phật thành, toà phật tự này vẫn luôn đóng chặt phật môn, trên cơ bản là không mở cửa, cho nên, coi như là cư dân Phật thành cũng không biết trong này là dạng tăng nhân gì tu hành.

Lý Thất Dạ yên lặng đứng trước phật tự, đứng bình tĩnh lấy, trong nội tâm có cảm xúc không nói được. Trăm ngàn vạn năm, người đứng bên cạnh hắn là đi một lứa lại một lứa, người có thể sống đến hiện tại là lác đác không có mấy.

Cuối cùng, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, không muốn nghĩ nhiều nữa, xoay người rời đi.

Chi…

Lúc này, phật môn đóng chặt mở ra, một lão ni đi tới, lão ni này đi tới, đối với Lý Thất Dạ hợp thành chữ thập, nói ra:

– Thánh Sư, Bồ Tát muốn gặp ngươi.

Nghe nói như thế, Lý Thất Dạ dừng lại, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, hợp thành chữ thập, nói ra:

– Xin dẫn đường.

Lý Thất Dạ theo sau lão ni đi vào phật tự, phật tự mười phần yên tĩnh, ngoại trừ lão ni, rốt cuộc không nhìn thấy những người khác. Đi trong này, bỗng nhiên, thời gian đã đình chỉ lưu động, ở chỗ này, đã vượt ra thế tục, ở chỗ này, hết thảy đều trở nên tuyên cổ.

Hành tẩu bên trong phật tự yên tĩnh này, tựa hồ ngoại trừ tiếng bước chân rất nhỏ ra, đã không có cái khác, hồng trần nhao nhao hỗn loạn, cách nơi này rất xa.

– Để ta tắm rửa đốt hương xong, lại gặp Sư Lợi Bồ Tát.

Lý Thất Dạ nhìn lão ni nói ra.

Lão ni không có dị nghị, dẫn Lý Thất Dạ nhập tinh xá, để hắn tắm rửa đốt hương, sau khi hoàn tất, Lý Thất Dạ nghiêm mặt liễm trang, thần thái tự nhiên, theo lão ni đi gặp Sư Lợi Bồ Tát.

Lý Thất Dạ là người thế nào, coi như là ở trước mặt Tiên Đế, hắn cũng không quan trọng, nhưng mà, hôm nay hắn là đặc biệt trang trọng, điều này nói rõ địa vị của Sư Lợi Bồ Tát trong lòng hắn không tầm thường.

Lão ni đem Lý Thất Dạ dẫn đến bên ngoài một tòa phật xá, sau đó nàng liền xoay người rời đi. Lý Thất Dạ đứng ở bên ngoài phật xá, thần thái lặng yên, sau đó bước vào phật xá.

Ở bên trong phật xá, phật quang tràn ngập, phật quang tựa như thủy ngân, chảy xuôi trên mỗi một tấc bùn đất trong phật xá, cho người ta một loại cảm giác huyền diệu khó giải thích.

Bên trong Phật xá, có một đóa Kim Liên nở rộ, phía trên Kim Liên, ngồi một nữ tử, nữ tử này chân trần tóc dài, mặc một thân hoàng y, tay kết Phật ấn, thần thái yên ổn. Phật quang tường hòa ôn nhu là từ trên người nàng phát ra, trên người nàng phát ra mỗi một sợi phật quang, giống như là ánh nắng trong ngày mùa đông, chiếu vào trên mặt ngươi, là ôn nhu như vậy.

Nữ tử trước mắt, có dung nhan tuyệt thế, có dáng người khuynh thành, nhưng mà lúc này, nàng đã là một Bồ Tát, đã phật hóa, mặc kệ là dung nhan tuyệt thế, hay là dáng người khuynh thành, đối với nàng mà nói, cái kia bất quá là túi da mà thôi.

Lý Thất Dạ nhìn nữ tử trước mắt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa này, hắn không nói gì, yên lặng ngồi xuống trên bồ đoàn.

Phật thành từng có truyền ngôn nói, Linh Sơn từng phái một vị Bồ Tát tọa trấn Phật thành, nhưng mà, tôn Bồ Tát này chưa từng có ai thấy qua, vị Bồ Tát này trước mắt, liền là Bồ Tát tới từ Linh Sơn, cũng là cố nhân của Lý Thất Dạ.

Lúc này, Sư Lợi Bồ Tát mở cặp mắt ra, đôi mắt nàng đặc biệt xinh đẹp , có thể tưởng tượng, thời điểm nàng chưa xuất gia, là mê đảo chúng sinh.

– Ngươi đã đến.

Sư Lợi Bồ Tát mở miệng, thanh âm vang vọng lấy, dù nàng đã trở thành Bồ Tát, thanh âm vẫn là dễ nghe êm tai.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng hợp thành chữ thập, lộ ra trang nghiêm, nói ra:

– Đi tới đây, không nghĩ quấy rầy đến ngươi thiền định.

– Để cho ta gặp chân thân của ngươi một chút.

Sư Lợi Bồ Tát nói ra.

Lý Thất Dạ không nói cái gì, biến trở về chân thân, lộ ra bản mạo của Lý Thất Dạ.

Sư Lợi Bồ Tát tỉ mỉ nhìn Lý Thất Dạ một phen, vẫn là tay kết Phật ấn, nói ra:

– Một ngày này, giật mình là ngàn vạn năm, thời gian ung dung.

– Ngươi đã thành đạo, tương lai có thể trường sinh, ngàn vạn năm, đối với Táng Phật cao nguyên mà nói, cũng chỉ là nháy mắt mà thôi.

Lý Thất Dạ chậm rãi nói.

Sư Lợi Bồ Tát kết Phật ấn, phật vận tràn ngập, coi như là nói về chuyện cũ, nàng cũng y nguyên bình tĩnh, hôm nay, nàng đã là Bồ Tát, không còn là phàm nhân.

– Ta biết, ngươi đối với nhập phật môn cũng không phải là mười phần đồng ý.

Sư Lợi Bồ Tát nhẹ nhàng nói.

Lý Thất Dạ nhẹ lắc đầu, nói ra:

– Không, đây là ngươi nên được, năm đó, ngươi tự mình dẫn quân đoàn, vì ta bình định đại đạo, tại thời kì gian nan, ngươi theo bên cạnh ta, chỉ vì một tờ chỉ lệnh của ta, ngươi liền rời núi mấy lần, mặc kệ cái gì, đều là ngươi nên được.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.