Vũ Khí Hình Người

Vũ Khí Hình Người – Chương 168: C168: Hàng hành khủng bố 18



168. Hàng Hành Khủng Bố (18): Rốt cuộc hắn đâu có cảm giác xấu hổ giống người bình thường.

Edit: Ry

Nguyên Dục Tuyết chỉ ở căn buồng nhỏ cho 4 người dưới tầng 7 một thời gian rất ngắn, sau khi thể hiện tài năng đặc biệt, cậu được đưa tới tầng thứ 2. Cũng như thường lệ có được nơi ở riêng cực lớn tại nơi đất tấc vàng.

Nguồn năng lượng được cung cấp liên tục dù là “ban ngày” hay “ban đêm”, khoang ngủ chật hẹp được đổi thành giường lớn mềm mại, tuy là chưa chắc Nguyên Dục Tuyết đã quen với kiểu này.

Thiết bị sinh hoạt có đầy đủ, thậm chí còn có một vườn cây được chuyên gia điều chỉnh nhiệt độ, để Nguyên Dục Tuyết có thể nuôi những hoa cỏ quý giá. Đây gần như là đặc quyền của người ở tầng thứ 2.

Mà Nguyên Dục Tuyết còn được chăm sóc đặc biệt.

Chính vì thế nên cậu mới không gặp bất cứ trở ngại nào, đưa Giới Chu Diễn về. Chí ít là phù hợp hơn căn phòng ban đầu cậu được phó bản phân phối cho.

Không đề cập tới những điều kiện khác, chỉ riêng thiết bị tắm gội trong phòng đã tốt hơn chỗ cũ rất nhiều.

Nguyên Dục Tuyết đưa Giới Chu Diễn vào phòng tắm. Tuy những thiết bị này rất dễ dùng, gần như là điều khiển bằng giọng nói, cậu vẫn giúp Giới Chu Diễn pha nước ấm, chuẩn bị quần áo đầy đủ, nhắc nhở hắn rửa sạch máu trên người rồi thay quần áo ngủ.

Cửa phòng tắm khép hờ, hơi nước nhanh chóng lan tỏa trong tầm mắt của hai người, mịt mờ khiến mọi thứ trở nên thật mềm mại, còn mông lung một đoạn da thịt trắng mềm.

Mắt Giới Chu Diễn không bị những thứ này ảnh hưởng, thế nên hắn có thể thấy rất rõ cổ áo có phần rộng mở của Nguyên Dục Tuyết, cùng với xương quai xanh thon dài xinh đẹp bên trong.

Cũng trông thấy máu của Trùng tộc dính trên da thịt trắng nõn.

Lúc trước không chú ý, nhưng giờ thấy, Giới Chu Diễn mới khó chịu muốn lau nó đi. Hắn nhìn Nguyên Dục Tuyết giúp hắn xả nước nóng, những lời trước đó như gió thoảng bên tai, không còn dấu vết. Hắn nhìn thẳng vào Nguyên Dục Tuyết, nói với cậu: “Cậu, cũng, tắm.”

Thật ra thì ý nghĩ của Giới Chu Diễn khá đơn thuần, hắn chỉ hi vọng Nguyên Dục Tuyết có thể rửa sạch đống máu trên người.

Nguyên Dục Tuyết lại lắc đầu: “Tôi dùng phòng khác.”

Khu vực được phân chia cho cậu rất lớn, tất nhiên không chỉ có một phòng tắm. Giới Chu Diễn khựng lại, rồi chậm rãi nói: “Ừ.”

Nguyên Dục Tuyết ra ngoài, khi đi còn đóng lại cửa phòng tắm.

Cậu đã giới thiệu cho Giới Chu Diễn vật dụng để tắm rửa, nhưng hắn không nghe, cũng không dùng, lẳng lặng ngâm mình trong làn nước ấm, ma sát một hồi đã làm sạch vết máu gần như khô cạn trên người.

Hình như cơ thể hắn rất dễ tẩy rửa.

Sạch sẽ rồi, Giới Chu Diễn mới đứng dậy ra khỏi bồn.

Những giọt nước lăn xuống khỏi cơ bụng hắn, qua màn sương trắng còn thấy được thân hình hoàn mỹ như Thượng Đế tạo thành.

Sạch rồi.

Giới Chu Diễn vẫn luôn canh cánh việc mình quá bẩn nên bị Nguyên Dục Tuyết chê, bắt buông ra, giờ đã tắm sạch, ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn đương nhiên là đi tìm Nguyên Dục Tuyết.

Hắn không buồn lau nước trên người, cứ thế đi ra, bước từng bước. Giọt nước lăn xuống, khiến sàn nhà cũng ướt át.

Nguyên Dục Tuyết đã tìm cho hắn một bộ áo ngủ sạch sẽ để thay, nhưng Giới Chu Diễn không có kí ức, bản thân hắn cũng không phải con người, nên thật sự không có cảm giác xấu hổ khi không mặc quần áo.

Nếu lúc này Nguyên Dục Tuyết ở đây, yêu cầu hắn đi thay đồ, tất nhiên hắn sẽ ngoan ngoãn mặc vào. Nhưng giờ Giới Chu Diễn chỉ muốn tìm cậu, dứt khoát không nhìn bộ quần áo đặt ở trên kệ, cứ thế đi thẳng ra ngoài.

Nguyên Dục Tuyết đang tắm trong một căn phòng khác.

Cậu không nói với Giới Chu Diễn mình ở phòng nào, nhưng hắn nhanh chóng lần theo mùi hương quen thuộc, ngoan ngoãn đi lên tầng hai, ngồi xổm trước cửa phòng tắm.

– — Trí nhớ hắn lúc tốt lúc xấu, giờ lại nhớ phải gõ cửa.

“Hửm?” Có lẽ là cách một màn nước, giọng cậu trở nên mềm mại vô cùng.

“Cậu tắm xong chưa?” Nguyên Dục Tuyết không cần người hầu nên phòng của cậu chỉ có mình Giới Chu Diễn. Lại thêm cậu cũng quen với hơi thở của đối phương, lập tức nhận ra người ở ngoài là ai.

Xuyên qua cửa kính phòng tắm, Nguyên Dục Tuyết thấy bóng người phản chiếu trên cửa có thân hình rất tiêu chuẩn, tuy là cái bóng hơi lạ, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Tôi ra ngay.”

Khung máy của cậu có thiết kế tự làm sạch, nhưng sau vài nhiệm vụ, dường như chức năng đã bị thay đổi, gần giống với con người, bị bẩn phải đi tắm. Phải cảm ơn kinh nghiệm tích lũy từ mấy thế giới trước, cộng với kiến thức trong cơ sở dữ liệu, Nguyên Dục Tuyết nhanh chóng làm quen với hình thức làm sạch thường ngày này.

Cậu dùng nước rửa trôi vết bẩn, tới phòng sấy lau người rồi mới mặc áo choàng tắm mềm mại, đi ra mở cửa cho Giới Chu Diễn.

Cửa vừa mở, cả hai đều ngẩn ra.

Có điều là phản ứng khác nhau.

Lúc này Nguyên Dục Tuyết mặc khá kín, nhưng Giới Chu Diễn vẫn chú ý tới một bộ phận trên cơ thể thiếu niên.

Cổ áo choàng tắm rất lỏng lẻo, nó chỉ khép hờ, vẫn lộ ra phần nào nước da trắng như tuyết.

Rất dễ thấy.

Bắp chân thon dài chắc nịch cũng lộ ra, có khi còn trắng hơn cái áo, lại vì tắm nước nóng mà ửng lên một màu hồng.

Là kiểu hồng hoàn toàn khác với lúc Nguyên Dục Tuyết dính máu tươi.

Giới Chu Diễn cảm thấy màu sắc ửng lên vì hơi nóng này rất mới lạ, hứng thú lạ thường, ánh mắt dính vào bắp đùi kia, còn hơi nhìn lên trên.

Màu rất đẹp.

Ngôn từ của hắn khô cằn, thế nên chỉ nghĩ được câu này để miêu tả —

Tốc độ tim đập hơi quá nhanh, khiến Giới Chu Diễn theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm. Đáng lẽ hắn nên mau chóng ngăn lại phản ứng này, ví dụ như nhìn sang chỗ khác, nhưng ánh mắt vẫn đi từ mắt cá chân hồng hào, cho tới bắp chân xinh đẹp cân đối.

Sau đó phong cảnh bị che khuất.

Vừa rồi Nguyên Dục Tuyết chỉ đứng trong phòng hong khô có một lát, nên trên người vẫn còn hơi nước.

Như lúc này, giọt nước thuận theo bắp chân cậu lăn xuống, tích dần ở phần mắt cá, cuối cùng rơi xuống thảm, được cái thảm hấp thụ.

Giới Chu Diễn lại nhìn xuống vết nước trên thảm, không nói gì.

Chỉ là vành tai nóng dần.

Còn thứ mà Nguyên Dục Tuyết chú ý, thì khá là trực tiếp. Đúng ra là rất khó để không chú ý tới, dù sao hiện tại Giới Chu Diễn không mặc quần áo.

Nếu là người khác thì chắc lúc này đã hét lên biến thái, nhưng Nguyên Dục Tuyết là người máy, cậu không có cảm giác xấu hổ giống con người. Mặc quần áo chỉ là một loại thường thức liên quan tới con người được thiết lập trong chương trình của cậu.

Nên khi mắt đảo nhanh qua cơ thể của đối phương, cậu nhanh chóng chú ý tới bộ phận có vẻ hơi quá to ở dưới, còn vô thức so sánh với số liệu cơ sở về bộ phận con người trong kho dữ liệu.

Nguyên Dục Tuyết không biết cái này là số liệu bình quân, nên cậu thấy chỗ đó có vẻ “dị dạng”. (Editor: =))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))) Edit mấy trăm chương chỉ đợi khúc này =))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))

Nhưng cái này chỉ là ý nghĩ râu ria, cậu bình thản nhìn Giới Chu Diễn, đôi mắt đen nhánh không một gợn sóng: “Không tìm được quần áo tôi chuẩn bị cho cậu à?”

“Quên, mặc.” Giới Chu Diễn đáp, thật ra cũng không hẳn là quên, do hắn quá sốt ruột: “Muốn, tìm cậu.”

Nguyên Dục Tuyết nghĩ đến việc Giới Chu Diễn hiện đang mất trí nhớ, có khi đã quên vài thường thức của con người, nên cậu quyết định dạy cho đối phương: “Tôi lấy thêm cho cậu bộ nữa. Ở ngoài phải mặc quần áo.”

“Được.” Giới Chu Diễn đáp.

Ở ngoài phải mặc.

Hắn đã nhớ.

Sau đó lại nhìn xuống, cuối cùng chạm vào mặt thảm có vết nước đọng sẫm màu.

Đêm nay chắc chắn là một đêm trắng, có rất nhiều người không ngủ ngon.

Dù đã giao con quái vật đó cho Nguyên Dục Tuyết, bọn họ vẫn không thể yên tâm. Chỉ cần nghĩ tới có một thứ nguy hiểm không chịu kiểm soát như vậy ở ngay trong tinh hạm, không khác gì nói cho họ rằng tinh hạm đang bay vào ổ Trùng tộc cấp S, không thể yên tâm.

Nhưng trong lúc họ vắt óc nghĩ làm sao để diệt trừ quái vật, còn phải tránh để không đắc tội Nguyên Dục Tuyết đang có vẻ rất hứng thú với hắn, một thông tin trọng đại rơi xuống, khiến họ không còn tâm trí để ý tới Giới Chu Diễn.

Thậm chí còn quên mất hắn.

Mục tiêu của phi thuyền Hàng Hành là tìm ra một tinh cầu mới trong vũ trụ bao la, có thể khai thác tài nguyên số lượng lớn, và thích hợp để định cư.

Nhưng tinh cầu như vậy có điều kiện hình thành quá hà khắc, bọn họ đã bay mấy trăm năm cũng không tìm được.

Khi tất cả cho rằng người trên tinh hạm sẽ phải trải qua một lần sinh lão bệnh tử, trước khi thay máu cũng không tìm được tinh cầu phù hợp, phi thuyền được phái đi trinh sát lại mang về tin tức tốt tới nỗi khiến người ta muốn ngất.

Bọn họ tìm được một tinh cầu vô cùng mỹ lệ, phong phú tài nguyên, mọi điều kiện đều phù hợp cho con người sinh sống, và tinh cầu này không có người.

Đây là tin tốt thứ 2 họ nhận được sau khi phát hiện Nguyên Dục Tuyết có thể sửa lại hệ thống của phi thuyền.

Thường loại “tinh cầu không người” này chia ra làm hai —

Một là thật sự không có ai, hai là dân bản địa ở đó có trình độ khoa học kỹ thuật thấp hơn bọn họ rất nhiều, có thể tiêu diệt bất cứ lúc nào để “không người”. May mắn là tinh cầu được tìm thấy này thuộc loại thứ nhất, bớt đi phiền phức dùng vũ lực.

Không cần phải phát động chiến tranh đương nhiên là tốt nhất, bọn họ cũng không có hứng thú tàn sát chủng tộc khác, họ chỉ quan tâm tài nguyên ở trên đó.

Tin tốt thỏa mãn nguyện vọng bao năm khiến đám người tầng trên choáng váng, đến mức họ còn không nhận ra một vấn đề.

Một hành tinh màu mỡ xinh đẹp, thậm chí chưa từng trải qua bão táp vũ trụ hay bị bất cứ chủng tộc nào tấn công, tài nguyên dồi dào như thế, tại sao lại không có sinh vật nào sinh sống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.