Vạn Cổ Chí Tôn

Vạn Cổ Chí Tôn – Chương 1397: Thiên quan (1)



Hắn hừ nói:

– Còn có những tộc quần này hàng năm tiến cống tới tài nguyên, ngươi cho là bọn họ nội tâm không có lửa giận, không muốn cướp lấy vị trí của chúng ta thay thế sao? Còn không phải là bởi vì chúng ta thống trị địa vị cũng không phải là tự mình tranh đoạt tới, mà là Đông Hải vương tộc ban cho, bọn họ ai dám phản kháng?

Thiên Dã Hà Tộc trẻ tuổi đều là nghe được trợn mắt há hốc mồm, thế mới biết trong đó lại có bí ẩn như vậy.

Tộc trưởng bộ dáng có chút mệt mỏi, phất phất tay nói:

– Các ngươi đều lui ra đi, nhớ kỹ làm tốt các loại công tác dò xét, đặc biệt mấy ngày nay, vương cung có thể sẽ phái sứ giả đến đây, cần phải tiếp đãi tốt, để cho vương tộc một cái ấn tượng tốt.

– Dạ!

Mọi người lên tiếng trả lời, đang định thối lui, trong lúc bất chợt người người sắc mặt đại biến, chỉ thấy một đám bóng ma từ đàng xa bơi tới, khí tức khổng lồ kia không chút nào che lấp, khiến mỗi người đều nội tâm chấn động.

Nhân số của bóng ma kia nhiều tới mức hầu như giống như là một hải tộc quần thể.

Trong lòng Thiên Dã Hà Tộc tộc trưởng hoảng hốt, vội vàng cao giọng quát dẹp đường:

– Ở đâu ra tộc quần, dám xông thẳng vào hải vực do Thiên Dã Hà Tộc ta thống lĩnh mà không chào hỏi, các ngươi thật to gan!

Thanh âm của hắn cực lớn, ở đáy biển nhộn nhạo lên, cơ hồ là trực tiếp rót vào trong tai mỗi người, nhưng phía trước bóng ma lại không nhúc nhích chút nào, rất nhanh liền hiện lên trên bầu trời của mọi người, có chừng mấy trăm người, cả đám sắc mặt hung thần, đều là cường giả.

Thiên Dã Tộc tộc trưởng kinh hãi nói:

– Các ngươi rốt cuộc là chủng tộc phương nào? Ta chính là lĩnh vực thống lĩnh do Đông Hải vương tộc phân phong gần biển, nhận vương tộc mệnh lệnh quản lý nơi đây…

Thanh âm của hắn đột nhiên ngừng lại, ánh mắt lộ ra một mảnh kinh hãi, bởi vì hắn đã thấy đoàn người thủ quả nhiên chiến thuyền trên chiến hạm, rõ ràng khắc một cái thượng cổ chân long.

Trong bốn biển, dám dùng chân long làm tiêu ký, chỉ có Ba gia và tứ hải vương tộc.

Thiên Dã Hà Tộc tộc trưởng vừa nhìn thấy cái tiêu ký này, lập tức ngậm miệng lại, hoảng sợ vội vàng quỳ xuống, phủ phục trên mặt đất, run rẩy nói:

– Thiên Dã Tộc tộc trưởng Minh Bá tham kiến vương cung sứ giả đại nhân!

Tâm tình của giờ khắc này Minh Bá giờ khắc này sợ tới cực điểm, thân thể cũng không nhịn được run rẩy. Vương tộc sứ giả đi ra dò xét, tối đa chỉ hai ba người mà thôi, lần này lại có đủ hơn trăm người, hiển nhiên không đơn giản, cổ lực lượng này đủ để đem bộ tộc Thiên Dã Hà của hắn triệt để diệt sạch.

Người của bên kia vừa nghe, đều là hoảng sợ “Phác thông phác thông” quỳ rạp xuống một mảnh, đặc biệt Minh Bố, sợ đến hầu như muốn vỡ mật..

Chiến hạm bất quá là phỏng theo bát giai chiến hạm của nhân loại luyện chế mà thành, nhìn qua càng thêm uy phong hơn một ít.

Hải tộc tuy rằng tài nguyên phong phú, nhưng Thuật Luyện Sư cực kỳ khan hiếm, huyền khí vạn phần thưa thớt, lại cấm chỉ cùng nhân loại thông thương, vì vậy có thể cưỡi bát giai chiến hạm, đã là tồn tại đỉnh cấp.

Ở trên chiến hạm truyền đến một đạo thanh âm trầm trọng, tựa hồ là một gã thanh niên nam tử, nói rằng:

– Là các ngươi đưa tin vương cung, nói phát hiện một thạch quan ấn có chân long tiêu chí?

– Dạ, dạ, đúng vậy ạ.

Minh Bá run rẩy nói:

– Trước đó vài ngày thuộc hạ trong lúc tuần hải, phát hiện một khối thạch quan lẳng lặng nằm ở đáy biển, mà mặt trên ngoại trừ các loại hoa văn, còn khắc ấn có chân long tiêu chí. Vì vậy thuộc hạ không dám vọng động, lập tức đưa tin vương cung, mà đợi nghe theo mệnh lệnh.

Trên chiến hạm thanh âm lần thứ hai truyền đến, nói:

– Ừ, các ngươi làm không tệ. thạch quan hiện tại ở đâu, mang ta đi nhìn.

Minh Bá lập tức bò người lên, thận trọng ở trước mặt dẫn đường, mà người của Thiên Dã bộ tộc còn lại vẫn như cũ quỳ trên mặt đất không dám đứng dậy.

Rất nhanh, một đám người liền đi đến một chỗ hải vực phổ thông, một khối thạch quan lẳng lặng cắm nghiêng ở đáy biển, chỉ còn gần một nửa lộ ở phía trên, nhưng rõ ràng có thể thấy được chân long ấn ký chữ khắc vào trên đồ vật đó..

– Ân? Đây là Bắc Hải Tụ Mệnh Thiên Quan!

Trên chiến hạm giọng nam lấy làm kinh hãi, sau một khắc, liền thấy thân ảnh một vĩ ngạn xuất hiện ở trước Tụ Mệnh Thiên Quan, cẩn thận quan sát.

Thân ảnh kia vươn tay ở trên quan tài nhẹ nhàng sờ nắn, lập tức một đạo phong ấn nổi lên, tản mát ra thất thải quang mang.

Nam tử khẽ nhíu mày, tựa hồ đang suy tư điều gì, trong tay thi triển ra pháp quyết cổ quái, từng cái điểm tới trên phía thạch quan, mỗi điểm một cái, thất thải quang mang đã mờ đi vài phần, đến cuối cùng rốt cục toàn bộ tiêu thất.

Nam tử nhẹ nhàng vỗ, nắp nặng nề quan tài ùng ùng mở ra, một khuôn mặt anh tuấn mà tái nhợt hiện lên ở trước mắt hắn.

Nam tử con ngươi đột nhiên co rút, kinh hô:

– Bắc hải Nhuận Tường!

Hắn vội vàng dùng tay tham nhập trong đó, phát hiện Nhuận Tường đã lâm vào cực độ hôn mê, mệnh như mảnh chỉ treo chuông.

Tụ Mệnh Thiên Quan này chính là đạo cụ bảo mệnh chuyên dùng của Bắc Hải Vương Tộc, một đạo thi triển ra, thiên quan có thể trong nháy mắt phá không mấy trăm vạn dặm mang người hướng tới biển rộng, đồng thời mở ra phòng ngự và trận pháp bảo mạng, đồng thời sẽ có tin tức trực tiếp đem vị trí tọa độ thiên quan truyền quay lại Bắc Hải Vương Cung.

Nam tử nhìn sắc mặt của Nhuận Tường âm trầm bất định, tự lẩm bẩm:

– Bắc hải Nhuận Tường ở trong tứ hải cũng là danh khí đại thịnh, trong lớp trẻ tuổi hiếm có địch thủ, rốt cuộc là ai đánh hắn thành trọng thương như vậy? Nghe đồn trên người người này có long chi bí bảo, cũng không biết còn ở đó hay không.

Trong mắt hắn lóe lên một tia quang mang, đưa tay hướng tới bên trong thạch quan tìm kiếm.

– Ba!

Đột nhiên tay hắn bị đánh một cái, chấn ra thạch quan.

Tụ Mệnh Thiên Quan mạnh mẽ từ trong bùn cát dưới đáy biển vọt ra, bay nhanh lui về phía sau mấy chục thước mới dừng lại, bởi nắp quan tài đã bị mở ra, Nhuận Tường cả người đều hiện ra ở trước mắt mọi người, trên khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy đột nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt như đao, bức thẳng tới thanh niên nam tử kia.

– Nghiễm Dịch, là ngươi ngươi dám động ta?

Gương mặt của Nhuận Tường ở trong Tụ Mệnh Thiên Quan vặn vẹo, trong đôi mắt đều là lửa giận.

Hắn thời khắc này trạng thái thân thể căn bản vô pháp đi ra thiên quan một bước, không có phương pháp tụ mệnh bên trong thiên quan, sợ là đi ra ngoài sẽ lập tức tử vong, nếu là Nghiễm Dịch lúc này muốn giết hắn, đó là dễ như trở bàn tay.

Nghiễm Dịch cũng là trong lòng kinh hãi, nghĩ không ra đối phương cũng không phải hôn mê, mà là tiến nhập trạng thái giả chết tự mình chữa trị, hơn nữa tính cảnh giác còn cao như vậy. Trên mặt hắn hừ lạnh một chút, âm dương quái khí nói rằng:

– Hắc, nghĩ không ra Nhuận Tường biểu ca dĩ nhiên sắp tỉnh lại, làm hại biểu đệ ta bạch lo lắng vô ích một hồi.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.