Thập Niên 80: Vợ Béo Của Anh Chàng Quân Nhân

Chương 12:



Những lời này chọc trúng suy nghĩ của Tôn Nguyên, khi anh ấy chuẩn bị tiếp tục nói thì Diệp Ninh lại đột nhiên đổi giọng.

“Nhưng mà làm thế thì cũng sẽ có rất nhiều vấn đề thực tế. Giống như tôi tự làm một cái giường thì không tính là gì, nhưng nếu muốn tái sử dụng lại toàn bộ những khúc gỗ thừa bị vứt đi này thì cần phải tốn rất nhiều công sức phan loại, thành phẩm cuối cùng có thể quy đổi thành tiền lời hay không thì còn rất khó mà tính toán ra được.”

Tôn Nguyên và Triệu Thành đều ngẩn người, bọn họ không thể nào phản bác lại vấn đề mà Diệp Ninh mới nói ra, cũng rất kinh ngạc vì Diệp Ninh có thể phân tích nhanh và lý trí đến như thế.

“Trừ phi…” Hiển nhiên Diệp Ninh cũng đang suy nghĩ vấn đề này.

Tôn Nguyên căng thẳng nhìn cô hỏi: “Trừ phi cái gì?”

“Trừ phi các anh tìm được sức lao động giá rẻ, hoặc là có thể dùng hình thức bao thầu đóng gói bán hết toàn bộ mớ vật liệu gỗ vứt đi này ra ngoài.” Diệp Ninh nói đến đây, trong giọng nói đè nén một chút cảm xúc hưng phấn khó phát hiện.

Tôn Nguyên nhíu mày, sau đó lại ỉu xìu: “Chỉ sợ là rất khó.”

Dù sao thì có ai sẽ đồng ý bỏ tiền ra để mua một đống gỗ vứt đi như thế chứ, xem ra bọn họ cũng đã mừng hụt rồi.

Diệp Ninh cũng im lặng vài giây theo, sau đó thử nói: “Tôi có thể làm thử đó, nhưng mà hiện tại tôi không có tiền, nhất định phải chờ đến khi tôi xử lý xong đống vật liệu gỗ này rồi mới chi trả được.”

Tôn Nguyên nhìn chằm chằm chăm chú vào cô: “Cô có nói đùa không đó?”

Diệp Ninh dở khóc dở cười: “Đương nhiên là không rồi. Nhưng mà tôi cũng không dám bảo đảm trăm phần trăm, thử một lần thì xưởng gỗ cũng không tổn thất gì mà.”

Tôn Nguyên không khỏi đánh giá lại Diệp Ninh lần nữa.

Ngay từ đầu anh ấy chỉ tưởng cô gái béo này đến đây để chiếm tiện nghi, kết quả không ngờ cô còn nói là cô có thể giải quyết vấn đề lớn này giúp bọn họ?

“Tôi xin phép hỏi nhiều một câu, rốt cuộc cô là ai?”

Thật ra trong lòng anh ấy cũng rất rõ ràng, đến cả tiền mua giường cũng không có, làm gì có thể có lai lịch gì chứ.

“Tôi chỉ là một người bình thường mà thôi.” Diệp Ninh thành thật trả lời.

Triệu Thành vẫn luôn đứng bên cạnh không nói gì kéo ống tay áo của Tôn Nguyên, hạ giọng nói: “Đội trưởng, chuyện này chúng ta cũng không tổn thất gì, cứ để cô ấy thử xem đi.”

Dù sao cũng chỉ là thành công hoặc là thất bại mà thôi.

Nếu thành công thì một đống vật liệu gỗ như thế cũng có chỗ để đi.

Không thành công thì cũng cứ như bây giờ mà thôi.

Thật sự không có gì phải rối rắm cả.

Cuối cùng Tôn Nguyên cũng phản ứng lại, lại nhìn về phía Diệp Ninh.

“Được, cô cứ thử xem đi.”

Diệp Ninh cố kìm nén cảm xúc kích động trong lòng: “Nếu thế thì chúng ta định giá đống phế liệu này cho tôi trước đi, sau đó tôi làm gì cũng dễ tính toán hơn.”

Tôn Nguyên và Triệu Thành liếc nhìn nhau, đống phế liệu này quăng ở đây cũng chính là rác rưởi, lại còn rất chiếm chỗ, làm gì có giá cả gì chứ. Nhưng mà nếu Diệp Ninh nói như thế, bọn họ đương nhiên cũng phải ra giá mới được.

Suy nghĩ cẩn thận vài phút xong, Tôn Nguyên nói cho Diệp Ninh một con số.

“Đống gỗ này kiểu gì cũng nặng bảy tám tấn, một tấn tám mươi đồng đi, bán cho cô hết đó.”

Trên thực tế đến tận bây giờ Tôn Nguyên vẫn cảm thấy Diệp Ninh không có bản lĩnh này, cho nên khi đưa ra giá cả cũng chẳng khác nào đang tặng không.

Diệp Ninh hơi nín thở, sau đó hai mắt bắn ra ánh sáng rực rỡ.

“Đội trưởng Tôn, anh có thể quyết định được việc này sao?”

Cô lại xác nhận lại lần nữa.

Lần này không đợi Tôn Nguyên nói chuyện, Triệu Thành đã đưa ra câu trả lời khẳng định.

“Đội trưởng là em vợ của xưởng trưởng, từ trước đến nay nói chuyện trong xưởng đều tính hết!”

Diệp Ninh hoàn toàn yên tâm, thật sự là đến cả ông trời cũng đang giúp cô!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.