Thập Niên 80: Đại Mỹ Nhân Ngừng Phấn Đấu

Chương 4



Mỗi ngày đều có người tới tìm anh đòi nợ, chính điều này cũng khiến cho Phó Nguỵ thấy rõ không ít bộ mặt thật của mấy người xung quanh, cuối cùng anh quyết định đập nồi bán sắt lấy tiền của mình lấp vào, thanh toán tiền công cho mọi người xong thì giải tán đội ngũ.

Sau đó Phó Nguỵ chán nản uống rượu một mình vào đêm qua.

Lâm Tuyết Hà được anh cứu khỏi đám côn đồ, đó cũng là lần đầu tiên anh bị cám dỗ rồi phạm phải sai lầm.

Những năm qua Lâm Tuyết Hà cũng ít khi cảm ơn Phó Nguỵ vì sự “giải cứu” này, bởi vì đối với cô, chuyện này chẳng khác gì một con cừu lạc vào hang sói sau khi thoát khỏi miệng hổ.

Năm 1988, Lâm Tuyết Hà 20 tuổi, trong số những cô gái nông thôn chưa lập gia đình thì cô được coi là gái ế lớn tuổi, mặc dù nhà nước vẫn đang khuyến khích việc kết hôn và sinh con muộn và thay đổi độ tuổi kết hôn hợp pháp thì vẫn có rất nhiều người vẫn kết hôn lúc 17-18 mà không có giấy chứng nhận kết hôn, chỉ đãi mỗi tiệc rượu xem như thông báo, trong thôn cũng có một đống cặp vợ chồng không lĩnh giấy đăng kí kết hôn.

Trong mắt người dân quê, đã hai mươi tuổi mà còn chưa kết hôn thì chắc chắn là gái ế lỡ thì.

Nhưng cũng không có mấy ai cười nhạo cô, ngược lại còn khen cô tốt số có mệnh vượng phu, bởi vì hai năm trước người nhà họ Lâm đã giới thiệu cho cô một mối hôn sự tốt. Đối phương là người ở thôn bên cạnh- Trịnh Vũ Khang, lớn hơn cô hai tuổi, đang học cao trung ở huyện thành, trước đó hắn đã học lại ba lần, đây là lần thứ tư hắn tham gia thi đại học.

Trong trường cao trung lúc đó có rất nhiều người thi trượt đại học tận 5-6 lần nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, thậm chí có người còn cố tình sửa tuổi của mình ở trên hồ sơ để hòng thi lại. Lúc đó nhà họ Trịnh nói nếu lần này Trịnh Vũ Khang còn không thi đậu thì sẽ về thôn làm giáo viên tiểu học, sau đó cưới cô gái xinh đẹp và chăm chỉ nhất làng bên cạnh là Lâm Tuyết Hà.

Khi hai nhà còn đang bàn chuyện kết hôn thì đùng một phát xảy ra “chuyện tốt”, mùa hè năm 1986, Trịnh Vũ Khang đậu đại học một cách kỳ tích!

Ở trong thôn chỉ cần có bằng sơ trung đã được coi là ghê gớm rồi chứ đừng nói đến người có bằng cấp 3 thi đậu đại học.

“Tuyết Hà, không ngờ chồng sắp cưới của cô là sinh viên đại học cơ đấy!”

“Sau này con của cô cũng là người có học thức rồi, không cần vất vả bươn chải như chúng ta…”

Cả Lâm Tuyết Hà cùng người nhà họ Lâm đều rất vui, cô đã gặp Trịnh Vũ Khang, đối phương là một thanh niên cao gầy đeo kính, ngoại hình đứng đắn, không xấu mà còn rất lễ phép, cô vừa ngại vừa thấy vui, Trịnh Vũ Khang chính là chồng tương lai của cô.

Lúc đó Lâm Tuyết Hà 18 tuổi còn Trịnh Vũ Khang 20 tuổi, họ đã đính hôn nhưng chưa tổ chức lễ cưới, Trịnh Vũ Khang yêu cầu phải chờ hắn học xong đại học và chờ hai người đều đủ tuổi kết hôn thì lại làm tiệc rượu sau.

Dù sao cũng đều là đồng hương cùng quê với nhau, Lâm Tuyết Hà lập tức đồng ý, cô cảm thấy người có văn hoá như Trịnh Vũ Khang là một người có yêu cầu cao, đồng thời cũng rất giữ chữ tín, nếu hắn đã nói sẽ cưới cô thì chắc chắn sẽ cưới. Cha mẹ hai nhà cũng đều đồng ý rồi, chả lẽ hắn đi ra ngoài một chuyến còn có thể đổi ý ư?

Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.