Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả – Chương 656



Chương 656

Lâm Thu Thanh cực kỳ khiếp sợ, không ngờ Hồ Sư Ước lại nể mặt Lý Dục Thần.

Nên biết rằng nhà họ Hồ tuy quyền thế không sánh bằng tam đại Tiền Đường, nhưng bàn về danh vọng thì họ cũng không thua kém ai.

Hồ Sư Ước là quốc y Tiền Đường, là Thánh Thủ Hạnh Lâm, hơn nữa tuổi tác cũng đã cao, chỉ có những ông lớn của gia đình bề thế mới có đủ mặt mũi để ông ta phải nể.

Bọn họ đang trò chuyện thì chị Mai cũng tới, sư phụ Vinh và ông chủ Vương vội vàng theo sau.

Lý Dục Thần ngạc nhiên nói: “Hôm nay quán Giang Hồ không kinh doanh hả? Sao cả ba người đều tới đây thế này, quán xá phải làm sao?”

Chị Mai cười nói: “Bây giờ quán Giang Hồ khác xưa rồi, bây giờ nhân lực đông đúc lắm. Tiểu Dương cũng đã học được ba phần tay nghề của sư phụ Vinh, mấy món bình thường vẫn có thể giải quyết được. Hôm nay cậu xuất quan mà, chúng tôi chạy tới hưởng ké chút linh khí”.

“Nhân lực đông đúc?”, Lý Dục Thần khó hiểu hỏi: “Nuôi nhiều miệng ăn như thế không lỗ vốn à?”

“Toàn là sức lao động miễn phí cả, tốn bữa cơm thôi, sao mà lỗ được”.

“Sức lao động miễn phí?”

“Hà hà, không chỉ là sức lao động miễn phí, mà còn là một đám cao thủ”, sư phụ Vinh cười to nói: “Hồi bữa đó, có chưởng môn Lê Chấn Đông của phái Thiết Y đến đấy, cái tên đó mặc một bộ vải bố, tay nghề thì miễn bàn. Người đó vẫn còn chưa đi, bây giờ lại có thêm một Vũ Đức Bưu của Ưng Trảo Môn gì đó…”

“Cái gì mà Vũ Đức Bưu, ông ta là chưởng môn Ưng Trảo Môn, Vũ Tu Nghị!”, ông chủ Vương cười hì hì nói: “Vũ Tam Trảo của ông ta nổi tiếng cùng với Vương Thiết Thủ của tôi, sao mà tôi không biết được!”

“Rồi rồi rồi, biết ông tung hoành giang hồ, biết nhiều người rồi!”, sư phụ Vinh chế nhạo nói: “Người ta gọi ông ta là Vũ Đức Bưu, ông có biết thì cũng là Vũ Đức Bưu mà thôi!”

“Có trời mới biết tại sao ông ta lại đổi thành cái tên Vũ Đức Bưu đó”, ông chủ Vương cong môi cười, đầu lại lắc như trống bỏi: “Tục không chịu được!”

Lý Dục Thần chỉ cười không nói.

Không ngờ cái tên cổ hủ này cũng biết thay đổi theo thời thế lắm, sửa cái tên lại mò đến tận nhà.

Chị Mai ngăn sư phụ Vinh và ông chủ Vương tiếp tục khắc khẩu, nói: “Không cần biết ông ta là Vũ Tu Nghị hay là Vũ Đức Bưu, nói chung đều là cao thủ Ưng Thảo, sau này mấy công việc như bóc tỏi bắt lươn này nọ không phải lo nữa rồi”.

Mã Sơn nghe mà sửng sốt, cừ thật, mấy người này lại sai bảo môn chủ của Ưng Trảo Môn như nhân viên tạp vụ, dùng Ưng Trảo để bóc tỏi, bắt lươn?

Lý Dục Thần nhắc tới chuyện đi thủ đô, nói: “Sư phụ Vinh, ông quen thuộc thủ đô, còn được ghé qua khu bếp của nhà họ Lý, hay là ông theo tôi đi nhé, cũng có thể dẫn đường cho tôi”.

Sư phụ Vinh nghe thế thì lập tức nhăn nhó như khổ qua: “Ai da, đó chỉ là những chuyện thời xưa xửa xừa xưa, tôi cũng không đến thủ đô từ lâu rồi, đông tây nam bắc gì tôi cũng không biết”.

Lý Dục Thần thấy ông ta không chịu thì cũng thôi, không ép, dù sao đến thủ đô rồi hỏi thăm thêm một chút cũng được.

Ông chủ Vương lại đột nhiên nói: “Không phải do ông ta mù đường, mà là thời còn trẻ đã kết thù ở thủ đô nên mới chạy đi, cậu nghĩ xem ông ta có dám trở về không?”

Sư phụ Vinh lập tức trở mặt nói: “Này họ Vương kia, thích đâm vào chỗ đau của người khác lắm đúng không, năm đó ông cũng giết người bị truy nã đấy thôi, nếu không có A Mai cứu thì chắc ông đã ngồi tù từ lâu rồi!”

Ông chủ Vương vẫn cười, nhưng nụ cười đó hơi khó coi: “Ông khỏi nói tới tôi đi, cậu Lý người ta bảo ông cùng đến thủ đô, ông chỉ cần nói là ông có dám đi hay không thôi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.