Nữ Hầu Câm Em Đứng Lại Đó!

Nữ Hầu Câm Em Đứng Lại Đó! – Chương 48: Cháu Dâu



“Thanh Thanh, lại đây.”
Hoắc Đình ngồi trên giường vỗ vỗ sang bên cạnh, ý bảo cô tiến tới bên cạnh hắn.
Bạch Tử Thanh đặt chậu nước ấm lên tủ, nhúng khăn mặt cho ướt, vắt bớt nước rồi mới từ từ đi tới chỗ Hoắc Đình.

Cô ngồi bên cạnh giường, đưa tay muốn lau mặt cho hắn, nhưng hắn tóm lấy tay cô, xoay người đè cơ thể nhỏ nhắn xuống phía dưới, chiếc khăn rơi khỏi tay thấm ướt một mảng đệm.
“Nhớ Thanh Thanh Thanh quá.”
Vừa nói hắn vừa dùng chiếc mũi cao thẳng cọ cọ lên mũi cô.
Hừm, đêm qua thì ôm nhau ngủ, sáng nay cô thức dậy trước lấy nước ấm cho hắn, mới xa nhau được mấy giây mà đã nói nhớ.

Nhưng mà cô lại cứ thích cái miệng dẻo quẹo từ con người vốn lạnh lùng ấy, cảm giác bản thân thật đặc biệt trong mắt hắn.
Cô nhõng nhẽo, nhăn nhó đẩy hắn ra.
“Anh còn chưa vệ sinh cá nhân đâu đấy!”
Nghe vậy, hắn phật ý dùng tay tóm lấy tay cô đ è xuống đệm, chân cũng kẹp lại đùi nhỏ của cô không cho trốn, đôi môi tới tấp tấn công khuôn mặt nhỏ xinh xắn.
“Dám chê anh à? Anh bôi khắp mặt em luôn xem còn dám chê không?”
Vừa nói hắn vừa hôn chùn chụt lên mặt lên cổ cô, khiến cô vì ngứa mà bật cười khúc khích.
“Ưm, được rồi mà, em không dám nữa.

Anh đừng hôn nữa mà.”
Nhưng hắn ngứa miệng, cứ hôn hôn mãi không ngừng.
Trong lúc đôi tình nhân trẻ đang trêu đùa chim chuột thì cửa phòng bỗng mở toang, hai người đàn ông một già một trung niên đi vào.
Hai con người đang quấn quít trên giường theo bản năng nhìn ra ngoài, thấy người tới thì mỗi người mỗi vẻ.

Hoắc Đình thì làm như không có gì nhưng đã trở về dáng vẻ lãnh đạm, còn Bạch Tử Thanh đã xấu hổ không biết tìm chỗ nào chui xuống, mặt đỏ đến bốc khói, chỉ biết vùi vào chăn mà trốn đi.
Ông lão vì lo lắng mà xồng xộc xông vào, không nghĩ tới cái con người bị thương nặng kia chẳng những trông khoẻ mạnh mà còn có sức để tán tỉnh con gái nhà người ta nữa.

Đúng là lo thừa mà!
Sau vài giây im lặng, ông lại nắm được điểm chính, đó là ông tóm được cháu dâu rồi.

Trông chúng nó vui vẻ hoà thuận thế kia, chắc hẳn là đã làm lành rồi nhỉ?
Thế là ông ngồi xuống sô pha, giả vờ nghiêm nghị gõ cây gậy xuống sàn, đằng hắng.
“E hèm, ông đến mà mấy đứa còn nằm đấy được à?”
Bạch Tử Thanh sợ ông không vui, liền lập tức đẩy Hoắc Đình ra trèo xuống khỏi giường, dáng đứng quy củ, hai tay chắp lại để xuống dưới, cúi đầu không dám ngẩng lên.
Còn hắn ta thì thong dong như chẳng có gì, từ từ đứng dậy, vớ cái áo trên móc khoác qua loa rồi tới bên Bạch Tử Thanh ôm vai cô, dắt cô đi tới trước mặt ông.
“Thôi ông đừng giả vờ nghiêm túc nữa, ông doạ cô bé ngốc này sợ rồi đấy.”
Đấy, đấy, nhìn xem.

Thằng cháu nuôi bao nhiêu năm, mới nói một câu nó đã bảo là doạ vợ nó rồi.

Đúng là nuôi tốn cơm mà!
Lòng nghĩ thế thôi chứ thật ra ông vui chết đi được.

Nó chịu gần gũi với phụ nữ là ông hạnh phúc lắm rồi.

Nghĩ trước đây hạ thuốc nó với cái cô nào đó bên ngoài thật dại dột mà, chẳng bằng để nó với cô gái này cho nhanh.
Ông lão nhìn Bạch Tử Thanh từ đầu đến chân.

Cô bé trông nhỏ nhắn, khuôn mặt tuy không đẹp xuất sắc nhưng trong sáng, thanh thuần, bộ dáng ngoan ngoãn lễ phép.

Ông cũng có ấn tượng không tồi.
Trước đây cô bé ở nhà cũ, nhưng cũng chẳng nổi bật, lại làm việc xa ông nên ông cũng không hề để ý.
Hoắc Đình ôm vai cô, vốn định cùng ngồi xuống, nhưng người cô cứng đơ như khúc gỗ, cứ đứng như trời trồng không dám ngồi.
Hoắc Đình chống trán thở dài.
“Ông, đừng nhìn nữa.

Ông mà không bảo cô ấy ngồi thì cô ấy không dám ngồi đâu.”
Ông cụ biết mình hớ, lo lắng doạ cháu dâu sợ chạy mất, bèn đằng hắng xoa dịu.
“Ngồi xuống đi.”
Lúc này, Hoắc Đình phải kéo tay cô thêm mấy cái thì Bạch Tử Thanh mới dám ngồi xuống.
Rõ ràng cô không có làm gì sai nhưng cứ thậm thụt như kẻ trộm.

Dù biết là ông cũng luôn giục Hoắc Đình cưới vợ sinh con, nhưng cô không dám chắc ông có chấp nhận thân phận hầu nữ của cô hay không, liệu rằng vở kịch “Tôi cho cô N triệu, cô lập tức rời xa cháu trai tôi” có xảy đến với mình hay không.

Hơn nữa, vì cô mà cháu trai ông ấy bị thương nặng như vậy, liệu cô có bị ghét không?
Bạch Tử Thanh căng thẳng, ngồi xuống mà lưng thẳng tưng, mắt không dám nhìn vào người đối diện.
Nhưng mà Hoắc Đình thì lại khác.

Cái đồ không biết phân biệt hoàn cảnh đó còn vòng tay qua eo cô, thỉnh thoảng hư hỏng còn xoa xoa bóp bóp, đáng ghét chết đi được.
“Ông nghe nói con bị thương nên đến nơi thăm.

Nhưng có vẻ con khoẻ re ra nhỉ?”
Ông xiên xỏ đứa cháu nghênh ngang đối diện.
“Con đúng là bị thương thật, nhưng nhờ có người yêu khéo léo chăm sóc nên cũng đỡ nhiều rồi.”
À, ông lão già rồi mà vẫn bị đứa cháu nhét cẩu lương cho, đúng thật là khổ mà.
Nhưng ông không thèm chấp, phút chốc đã chuyển mục tiêu sang cô người yêu nhỏ bé của thằng cháu.
“Cô bé, con tên gì?”
Ông hỏi để thể hiện ý tôn trọng thôi chứ ông đã biết sạch sanh tư liệu của cô rồi.
“Dạ, chào ông.

Con tên Tử Thanh ạ.”
Cô bé ngoan ngoãn quá, ông rất hài lòng với đứa cháu dâu này, không nỡ làm khó liền cố gắng tỏ ra thân thiện.

“Vậy ông gọi con là Thanh Thanh nhé.”
Bạch Tử Thanh còn chưa kịp lên tiếng, Hoắc Đình đã xen ngang.
“Không được, Thanh Thanh là tên thân mật con đặt cho cô ấy, chỉ để cho con gọi thôi, ông chọn tên khác đi.”
Ông nội không hài lòng.
“Gì mà chỉ con được gọi? Ông quý cháu dâu của ông, ông gọi tên láy của nó không được à?”
“Không được, còn đầy cách gọi, ông gọi kiểu khác đi, vợ con thì chỉ con mới được gọi như thế thôi.”
“Ơ hay cái thằng này, vợ con không phải cháu dâu ông à?”
Bạch Tử Thanh nhìn hai người một già một trẻ cãi nhau chỉ vì cái tên gọi bé xíu, không biết nên vui mừng hay buồn phiền.

Nhưng mà trò chuyện qua lại, chưa gì cô đã biến thành “vợ” và “cháu dâu” của người ta rồi.
Còn đang mải suy nghĩ linh tinh, cô cảm nhận được hai ánh mắt bắn về phía mình một cách mãnh liệt.
“Cháu dâu, con nói đi.

Ông gọi con là Thanh Thanh cũng được đúng không?”
Ông lão nhìn cô chất chứa hi vọng, còn Hoắc Đình nhìn cô với ánh mắt vừa mong chờ vừa cảnh cáo.
Ôi, bên nào cô cũng sợ hết!
Cuối cùng, cô vẫn chọn đứng về phía ông nội.
“Dạ, ông cứ gọi con là Thanh Thanh cũng được ạ.”
Nghe vậy, ông nội vui vẻ ra mặt, hất cằm đắc chí với thằng cháu ngồi đối diện.

Thắng được nó mấy việc nhỏ nhặt thế này làm ông rất sảng khoái, vì bình thường nó toàn làm ông buồn bực không.
Hoắc Đình luồn tay véo eo cô một cái, khi cô ngẩng lên thì nhìn cô với ánh mắt mang rõ ba chữ “Em chờ đấy!”
Cô hơi sờ sợ, nhưng cô không hối hận đâu.

Cô nắm chắc được trái tim hắn rồi, nhưng ông nội Hoắc vẫn còn hơi xa lạ, cần phải lấy lòng ông, để cho ông có ấn tượng tốt với cô mới được.
Nhưng đồ ngốc Bạch Tử Thanh không biết là ông nội cũng chẳng quan trọng thân phận hay cháu dâu có chiều ý mình hay không, miễn là hai đứa sống chung vui vẻ là ông đã mãn nguyện rồi, mà sớm sinh cho ông vài đứa chắt thì càng tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.