Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy

Nhớ Em Đã Nhiều Năm Như Vậy – Chương 28: Vì yêu mà sống



Từ Tri Tuế liều lĩnh xông ra cổng trường, lần đầu tiên trong đời cô làm một việc bất lịch sự là chặn taxi người khác vừa gọi, chỉ sợ chậm một giây sẽ không gặp được Kỳ Nhiên.

Người đàn ông bị chen ngang đứng ngoài xe chửi bới cô vô cùng độc miệng nhưng cô vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, đóng sầm cửa xe lại rồi nói với tài xế: “Tài xế, đi sân bay, nhanh lên!”

Taxi phóng nhanh trên con phố đông đúc, có lẽ bị gương mặt đẫm nước mắt của Từ Tri Tuế hù dọa, chú tài xế liên tục nhìn cô qua kính chiếu hậu, còn ân cần hỏi có phải cô gặp kẻ xấu không? Có cần đưa cô về nhà không?

Từ Tri Tuế không đáp, cô chỉ liên tục lắc đầu, cầu xin tài xế lại nhanh lên, nhanh lên nữa.

Tài xế nói: “Không nhanh hơn được nữa đâu, từ đây đến sân bay phải mất hơn một tiếng, hôm nay lại còn là cuối tuần nữa, không kẹt xe đã tốt lắm rồi.”

Thế là Từ Tri Tuế mượn điện thoại của tài xế rồi điên cuồng gọi vào dãy số đã nhớ như in trong đầu, cô không nhớ rốt cuộc mình đã gọi bao nhiêu lần nhưng lời nhắc nhở trong điện thoại đều giống nhau.

Anh đã tắt máy.

Sau cơn giày vò dài dằng dặc, cuối cùng chiếc xe cũng đi vào sân bay. Gần như lúc chiếc xe vừa dừng lại, Từ Tri Tuế để tiền xe xuống rồi xông ra ngoài.

Cô điên cuồng chạy trong sảnh sân bay nhộn nhịp, hành động điên rồ, tiếng vali hành lý ma sát với mặt đất cùng ánh mắt khó hiểu của mọi người xung quanh bao trùm lấy cô. Nhưng Từ Tri Tuế chẳng thèm quan tâm, mỗi một tế bào trong người cô đều đang giãy giụa hò hét.

Kỳ Nhiên, cầu xin cậu đừng đi, đừng rời đi như vậy mà! Ít nhất cũng phải để tôi nói một câu tạm biệt với cậu chứ!

Trên màn hình thông báo ở sân bay có lít nha lít nhít hơn mười hàng thông tin chuyến bay, Tống Nghiên nói cậu ấy muốn đi đâu? Đúng rồi, Stanford, San Francisco! Nhưng Từ Tri Tuế đọc như gió một lượt từ trên xuống dưới, chỉ riêng sáng hôm nay đã có hai chuyến bay đến San Francisco, một chuyến trong đó đã cất cánh một tiếng trước, còn một chuyến nữa…

Mười phút nữa sẽ ngừng check in!

Từ Tri Tuế vội vã đến chỗ kiểm tra an ninh, nhìn xuyên qua hàng người mênh mông đang chờ kiểm tra an ninh, nhưng nhiều hành khách xếp hàng như vậy lại không hề có anh.

Thấy sắp không kịp nữa rồi, Từ Tri Tuế cắn răng vọt vào trạm kiểm tra an ninh, nhưng việc kiểm soát an ninh ở sân bay rất trật tự, nào phải nơi cô muốn là có thể xông vào được. Còn chưa chạy qua máy quét an ninh cô đã bị nhân viên an ninh trẻ ngăn lại.

“Cô gái, không có vé máy bay thì không được vào đây!”

“Xin lỗi, tôi muốn tìm người, anh làm ơn có thể để tôi đi vào không, chỉ mười phút thôi được không?” Từ Tri Tuế khóc lóc khẩn cầu.

“Không được, sân bay có quy định của sân bay, cô không thể đi vào.”

Từ Tri Tuế đang định nói thêm gì đó thì nghe thấy tiếng loa thông báo chuyến bay đến San Francisco sẽ dừng kiểm tra an ninh, một lúc nữa sẽ cất cánh. Điều đó có nghĩa là bất kể Kỳ Nhiên có ở trên máy bay hay không cô cũng không thể gặp được anh.

Toàn thân Từ Tri Tuế đột nhiên như bị rút hết sinh khí, cô chậm rãi ngồi xổm xuống sàn gạch men lạnh lẽo ở cửa kiểm tra an ninh, sau đó gục đầu gào khóc.

Cô gào khóc như thể tan nát cõi lòng, bất chấp ánh mắt mọi người mà nhắm mắt gào khóc, có thứ gì đó đang từ từ chết đi trong lòng cô.

Ngày càng nhiều người dừng lại quan sát, nhân viên anh ninh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chàng trai ngơ ngác giải thích với lãnh đạo: “Tôi không hề bắt nạt cô bé, thật mà!”

Sau đó lại đi kéo Từ Tri Tuế đang ngồi dưới đất: “Em gái, em đứng lên trước đi, có gì cứ nói chuyện cho rõ ràng. Em tìm ai thì bảo để anh thông báo lên loa cho.”

Từ Tri Tuế vẫn khóc, dường như thế giới của cô đã hoàn toàn sụp đổ. Cuối cùng, nhân viên kiểm tra an ninh bó tay chỉ đành dẫn cô tới phòng nghỉ.

Từ Tri Tuế không nhớ mình đã khóc bao lâu, chỉ biết lúc cô tỉnh táo lại đã thấy trước mặt có một chị gái mặc đồng phục, có người vỗ vỗ lưng cô, an ủi: “Không sao, không sao đâu, người đi rồi thì thôi. Anh ta đi rồi thì em vẫn phải sống tiếp, em trẻ tuổi như vậy sẽ còn gặp được rất nhiều người, nhất định sẽ có người tốt hơn anh ta.”

Sẽ có sao? Thật sự sẽ có người tốt hơn anh sao?

Từ Tri Tuế không biết, cô chỉ biết mình đào tim móc phổi thích Kỳ Nhiên suốt mười năm, cuối cùng ngay cả một câu “Hẹn gặp lại” cũng không thể nói với anh.

Có lẽ anh đã dự định đi nước ngoài từ lâu rồi nên mới liên tục xin nghỉ phép, thường xuyên đọc tài liệu giảng dạy tiếng Anh. Nhưng anh chưa từng nghĩ đến chuyện nói với cô, có lẽ anh cảm thấy chẳng cần thiết, bởi vì cô chỉ là một người không quan trọng trong lòng anh.

Cô chân thành dâng cho anh một trái tim nồng cháy, chỉ cần một ánh mắt của anh cô đã có dũng khí phá hủy tất cả. Còn anh, anh giống như một tòa núi băng cứng rắn không cách nào lay động, cho dù cô có đốt lửa nóng thể nào cuối cùng chỉ nhận lại một thân đầy thương tích.

Từ Tri Tuế từ chối lời đề nghị đưa cô về của cảnh sát sân bay, hôm nay cô đột ngột xông vào cửa kiểm tra an ninh đã làm chậm trễ công việc của người ta rồi, cô không muốn gây phiền phức cho ai nữa.

Đứng trên quảng trường rộng rãi, cô đột nhiên cảm thấy thật mông lung. Cảm giác này giống như một người đã mất đi mục tiêu của cuộc đời, cũng đã mất đi tín ngưỡng.

Máy bay liên tục bay trên đỉnh đầu, có lẽ Kỳ Nhiên đang ngồi trên một trong những chiếc máy bay trên đó, nhưng vậy thì sao? Cô không đuổi theo cầu xin anh ở lại được, anh cũng sẽ không vì cô mà ở lại.

Bọn họ tựa như hai đường thẳng giao nhau, sau một thời gian ngắn ngủi sẽ dần dần rời xa.

Từ Tri Tuế ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời âm u, miệng lẩm bẩm: “Kỳ Nhiên, hẹn gặp lại.”

Chụp xong ảnh tốt nghiệp ở trường, từ Tri Tuế bắt xe về nhà.

Radio trên xe liên tục phát các tin tức trong thành phố, ngày mai bắt đầu thi đại học, rất nhiều con đường sẽ bị phong tỏa. Cô còn chưa kịp đi xem trường thi, không sao, đa số học sinh trong lớp cô đều thi tại trường, cô cũng vậy, cô nhớ như in phòng học nào nằm ở tòa nhà nào.

Tài xế taxi là một người nhiệt tình, nghe nói cô sắp thi đại học, tài xế còn tốt bụng giảm giá cho cô, trước khi xuống xe còn chúc cô thi tốt.

Từ Tri Tuế khẽ cảm ơn tài xế rồi xoay người bước vào cổng tiểu khu, đúng lúc có một chiếc xe cấp cứu chạy qua người cô.

Trong khu có rất nhiều người già, có người bị bệnh còn thường gọi xe cấp cứu lúc nửa đêm. Đầu óc Từ Tri Tuế đang ngẩn ngơ nên chẳng nghĩ nhiều, trước khi về nhà còn mua chai nước ở gánh hàng rong trước cổng.

Cô không muốn ba mẹ nhìn ra điều gì. Kỳ Nhiên đi rồi nhưng kỳ thi đại học vẫn sẽ đến, cô quả thực đã mất đi tín ngưỡng để cố gắng suốt bao nhiêu năm nhưng lại càng không muốn khiến ba mẹ thất vọng.

Bây giờ, cô thực sự cần một tờ thông báo trúng tuyển để kéo cô ra khỏi nỗi đau thấu tim này.

Cô chậm rãi đi về nhà, vừa vào cổng đã nhìn thấy xe cứu thương đỗ ở đó, mọi người vây đầy xung quanh, có người lắc đầu thở dài, có người lại nghẹn ngào khóc nấc lên.

Lúc cô nghe thấy người ta nhắc đến một cái tên, trái tim co rút mạnh một cái, đột nhiên không nhấc nổi chân lên nữa.

Một lát sau, cô lê chân về phía trước như cô hồn dã quỷ, mỗi một bước đi đều lặng lẽ cầu nguyện: Đừng mà, nhất định không phải!

Có người quay đầu nhìn thấy cô, nói gì đó với người bên cạnh, sau đó đám người chủ động tách ra, cuối cùng Từ Tri Tuế cũng nhìn rõ cảnh tượng bên trong.

Có một người đang nằm trên vũng máu, cả người cứng đờ không có sinh khí như một con rối, dòng máu đỏ tươi chảy ra từ trên đầu người nọ nhuộm đỏ chiếc sơ mi bên dưới.

Phải mất một lúc lâu Từ Tri Tuế mới nhận ra cảnh tượng trước mắt không phải giấc mơ mà là hiện thực. Người đàn ông đang nằm trong vũng máu, dáng vẻ dữ tợn chính là ba cô, Từ Kiến Minh!

Quay lại một tiếng trước, Từ Kiến Minh và Chu Vận đang đau đầu vì món nợ, bọn họ gần như đã gọi hết cho bạn bè thân thích nhưng thói đời lạnh bạc. Ngoài cậu em họ Giang Đồ đồng ý cho họ vay hết ba mươi vạn tiền tiết kiệm thì những người khác đều tránh không kịp.

Sau khi tiễn Giang Đồ đi, chuông cửa lại vang lên. Nhìn qua mắt mèo, Từ Kiến Minh nhìn thấy một người đàn ông gầy gò, gương mặt lạ lẫm, đối phương nói là chủ sở hữu bất động sản mới, nói là chiếc xe dưới lầu của Từ Kiến Minh bị đứa trẻ nghịch ngợm nào đó đập vỡ cửa kính nên bảo ông xuống xem xét.

Từ Kiến Minh vừa mở cửa ra thì một số người đòi nợ thuê do người đàn ông xăm bông hoa trên cánh tay dẫn đầu mai phục bên ngoài lập tức xông vào. Từ Kiến Minh còn chưa kịp phản ứng bọn chúng đã đè hai vợ chồng xuống đất.

Tên có cánh tay xăm hoa nói: “Hôm nay là hạn chót phải trả tiền theo thỏa thuận rồi, nếu không nôn tiền ra đây thì đừng trách ông mày vô lễ.”

Từ Kiến Minh luôn miệng cầu xin gã thư thả thêm mấy ngày nhưng vì ông ấy đã khất nợ quá lâu, tên có cánh tay xăm hoa không cần kiên nhẫn nữa. Gã đạp mạnh một phát vào bụng ông ấy. Người Từ Kiến Minh dong dỏng thon gọn, không phải người sẽ đánh nhau với người ta, bị đạp một cái như thế, hai mắt ông ấy tối sầm, không phát ra được âm thanh nào nữa.

Người dám cho vay nặng lãi thì ít nhiều cũng có thủ đoạn, tên có cánh tay xăm hoa thấy ông ấy không có tiền thì bắt đầu đánh đập đồ đạc.

TV trong nhà bị đập nát, ngăn tủ bị kéo ra, sách vở tài liệu bị bới tung lên, cái gì đập được đều bị đập hết. Bọn chúng lục lọi khắp các ngõ ngách trong nhà, ngoại trừ mấy món trang sức bình thường Chu Vận hay đeo và một quyển sổ tiết kiệm sáu chữ số thì chẳng còn gì.

Tên có cánh tay xăm hoa không tìm thấy tiền đã sắp nghiến nát răng rồi, trong cơn giận dữ, gã chú ý đến Chu Vận không còn trẻ nhưng dáng người vẫn thon gọn đúng tiêu chuẩn, gương mặt dịu dàng, thế là bắt đầu nổi lên suy nghĩ khác.

Gã sai người đặt Chu Vận lên ghế, bất chấp sự giãy giụa mà nắm chặt cằm bà ấy, tiện tay nhặt mảnh chai bia dưới đất lên nhét vào miệng Chu Vận, vừa sục sục vật bên dưới vừa nói những lời tục tĩu ghê tởm.

Từ Kiến Minh mà không trả được tiền thì gã sẽ dùng thủ đoạn ti tiện nhất làm nhục ông ấy.

Chu Vận cắn môi bật cả máu, Từ Kiến Minh phẫn nộ gào thét như điên, nhưng động tác của tên cánh tay xăm hoa không vì hai người giãy giụa đau khổ mà dừng lại, ngược lại gã còn càng hưng phấn hơn. Thậm chí, gã còn bắt đầu cởi th,ắt lưng của mình và quần áo Chu Vận.

Gã vừa hành động vừa nhìn ảnh chụp gia đình trên bàn, ánh mắt d,âm đãng quan sát một cô gái và một người phụ nữ trong ảnh.

“Mẹ kiếp, thằng này chẳng có bản lĩnh gì mà vợ con đều ngon thế này. Con bé trong này là con gái mày phải không? Dung mạo đẹp thật đấy, trông cũng đến mười bảy rồi nhỉ? Gái trinh còn nhỏ như vậy không biết sẽ có mùi vị gì nhỉ? Thôi không sao, còn nhiều cơ hội mà, chờ ông mày và mấy anh em vui vẻ với vợ mày rồi lại đi tìm em gái này chơi tiếp.”

Mấy tên đàn ông còn lại bắt đầu ồn ào, nói chờ tên cánh tay xăm hoa thỏa mãn xong sẽ đến lượt bọn chúng. Một đám người há mồm cười hùng hục, vui vẻ trên nỗi đau của người khác.

Đôi mắt Từ Kiến Minh đỏ ngầu, vợ và con gái là ranh giới cuối cùng của ông ấy, tuyệt đối không cho phép kẻ nào làm tổn thương bọn họ.

Dưới cơn thịnh nộ, gân xanh trên trán ông ấy nhảy thình thịch, ngay trước khi tên cánh tay xăm hoa đạt được mục đích, ông ấy nhào lên như con dã thú nổi điên kéo tay gã rồi quấn vào đánh nhau.

Tên cánh tay xăm hoa chửi một câu th,ô tục rồi nện từng cú đấm như trời giáng lên người ông ấy.

Từ Kiến Minh yếu đuối, vóc người cũng không lớn bằng tên có cánh tay xăm hoa, nhưng ông ấy đã liều mạng dồn hết sức lực nên cánh tay xăm hoa không tránh thoát được ngay.

Mấy người xung quanh chỉ đứng nhìn chứ chẳng ai giúp đỡ, một đám người đứng cười cợt chế giễu, có người nói: “Các anh em đừng giúp, dám đối đầu với anh Bưu xem ra lá gan cũng không nhỏ đâu. Đã thế thì cứ để nó chơi đi. Hôm nay mà không bị đánh cho tàn tật thì nó quá may rồi! Nó là cái thá gì chứ, không tự ước lượng mình được mấy cân mấy lạng à?”

Hai người đánh nhau từ phòng khách ra ngoài ban công, Từ Kiến Minh cứ bị đánh ngã một lần lại lồm cồm bò lên. Tên có cánh tay xăm hoa đã bị chọc giận cực độ, gã bóp cổ ông ấy đặt lên bệ cửa sổ, bệ cửa sổ của căn nhà kiểu cũ vốn đã thấp bé, hai người gần như thò cả người ra ngoài cửa sổ.

Từ Kiến Minh thở không ra hơi, mặt mũi đỏ bừng nhưng hai tay vẫn nắm chặt không buông, tên cánh tay xăm hoa nhổ nước bọt vào mặt ông ấy, mắng chửi: “Con mẹ nó, tao thấy mày chán sống rồi đấy, được lắm, ông đây thành toàn cho mày!”

Gã dồn lực vào một cánh tay khiến Từ Kiến Minh bật ra khỏi bệ cửa sổ.

Trước khi cơ thể hoàn toàn mất khống chế, Từ Kiến Minh dùng sức kéo cổ tay và bả vai của tên cánh tay xăm hoa rồi kéo cả người gã xuống…

Từ tầng sáu xuống đất không quá cao nhưng cũng đủ giế,t chết một người.

Cùng với việc bọn họ rơi xuống đất là tiếng hét xé lòng của Chu Vận. Tên cánh tay xăm hoa ngã vào hàng cây xanh, những cành cây dài và nhọn đâm thẳng người tim phổi của gã, còn Từ Kiến Minh thì rơi xuống sàn xi măng với tư thế kỳ dị – chính là dáng vẻ Từ Tri Tuệ nhìn thấy lúc này. 

Trước khi hoàn toàn mất ý thức, ông ấy cố hết sức nhìn lên cửa sổ tầng sáu, bờ môi khẽ nhúc nhích, lặng lẽ nói một câu: “Xin lỗi.”

Từ Tri Tuế không biết cô đi đến chỗ ông ấy đang nằm bằng cách nào, cô vẫn không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy. Rõ ràng sáng nay trước khi ra cửa Từ Kiến Minh còn nói sau khi ông ấy về nhà sẽ nấu cho cô một bàn đồ ăn thật ngon. Ngày mai ông ấy sẽ nghỉ làm để đưa cô đi thi.

Nhưng bây giờ, ông ấy lại lặng lẽ nằm trong vũng máu, không còn chút sự sống.

Từ Tri Tuế từ từ ngồi xuống, môi mấp máy, yếu hầu cứng đờ như bị người bóp cổ, đau khổ đến nỗi không thể phát ra một âm thanh nào.

Cô muốn ôm ông ấy lên nhưng toàn thân ông ấy đầy máu, hai mắt ông vẫn mở to nhìn cô…

“Cầu xin mọi người hãy cứu ông ấy đi! Xin hãy cứu lấy ông ấy!” Từ Tri Tuế cầu xin vị bác sĩ đang kiểm tra tình tình.

Y tá tới cùng xe cứu thương đỡ cô sang một bên, vỗ vỗ vai cô tượng trưng: “Bác sĩ sẽ cố hết sức.”

Mọi chuyện tiếp theo giống như một bộ phim loạn lạc.

Cảnh sát đã tới và đưa những người liên quan đi, Chu Vận được phát hiện đã ngất xỉu, một vị cảnh sát trẻ tuổi bế bà ấy xuống lầu. Sau một thời gian cấp cứu, bác sĩ tuyên bố người bị thương đã tử vong tại chỗ vì mất máu quá nhiều.

Kỳ thi đại học tới đúng hạn với một cơn mưa tầm tã, hai ngày trôi qua rất nhanh, sau khi kết thúc nhìn lại cứ ngỡ như một giấc mộng.

Tiếng reo hò vui mừng vang lên khắp khuôn viên trường, Bùi Tử Dập xông ra khỏi phòng thi trong tiếng reo hò cao vút. Cậu ấy đã nghĩ kỹ rồi, chuyện đầu tiên sau khi thi đại học là phải tỏ tình với Từ Tri Tuế.

Cậu ấy không sợ bị từ chối, cậu ấy có thời gian đợi cô hồi tâm chuyển ý, muốn nộp hồ sơ vào cùng một trường đại học với cô, để cô biết mặc dù Kỳ Nhiên đã đi rồi nhưng cậu ấy vẫn còn ở đây, chưa từng rời đi.

Nhưng cậu ấy đợi đến khi mọi người trong phòng thi đã giải tán hết nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng cô.

Sau đó, cậu ấy được chủ nhiệm Tôn Học Văn cho biết năm đó Từ Tri Tuế không tham gia thi đại học.

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.