Lần Thứ Hai Tra Nam Sống Lại

Chương 57:



Từ lúc nào mà nương tử trở nên phúc hắc như vậy chứ? Chúc Hợp ưu thương nhìn chằm chằm Tạ Phác đang yên lặng ngủ bên cạnh, tại sao lại có thể mang thai cơ chứ, rõ ràng hắn đã cẩn thận lắm rồi!

 

Tạ Phác vẫn chưa ngủ, chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ bi thương như trời sụp của hắn, nàng lại không nhịn được mà muốn cười.

 

Hôm sau Chúc Hợp mang tâm trạng uất ức vào triều, lúc ăn sáng, Tạ Kì thấy tâm trạng của Chúc Hợp không đúng lắm, hình như tỷ phu không vui, thế nhưng nhưng cũng không dám hỏi Chúc Hợp. Sau khi Chúc Hợp ra khỏi phủ, Tạ Kì mới tò mỏ hỏi Tạ Phác: “Tỷ tỷ, tỷ phu hình như không vui.”

 

“Tỷ phu mệt mỏi nên không có tinh thần.” Tạ Phác mặt không đổi sắc nói dối.

 

Tạ Kỳ gật gật đầu xem như hiểu: “Hóa ra là thế, nếu đệ bị bắt đi một quãng đường dài như vậy thì cũng sẽ mệt đến chết mất.”

 

“Hiện tại tỷ phu cũng quay về rồi, sau này đệ học tập có chỗ nào không hiểu thì cứ đến trực tiếp hỏi chàng ấy.”

 

“Vâng, tỷ tỷ.”

 

Tinh thần của Mã Đại hôm nay cũng không tốt, dáng đi xiêu xiêu vẹo vẹo, Chúc Hợp cũng không còn cảm thấy ngạc nhiên với Mã Đại như vậy nữa. Nếu là ngày thường, không chừng Chúc Hợp sẽ trêu chọc Mã Đại một hai câu, nhưng hôm nay hắn không có tinh thần để làm mấy việc thừa thãi. Mã Đại chủ động đi cùng Chúc, hắn khoác tay lên vai Chúc Hợp rồi nói: “Huynh đệ, hôm nay nhìn ngươi uể oải ghê.”

 

Chúc Hợp liếc mắt nhìn Mã Đại, một đao này bổ ngay vào chỗ đau của hắn: “Còn tốt hơn huynh.”

 

Mã Đại nghẹn lời: “Hai ta dù gì cũng đồng bệnh tương liên, sao ngươi có thể nói ta như vậy!”

 

“Ta chỉ đang nói lời thật lòng thôi mà.” Chúc Hợp lại bổ một đao.

 

Sau này không thèm tán gẫu với ngươi nữa! Mã Đại lệ rơi đầy mặt, hắn sống khổ lắm chứ, ở nhà thì có Mã phu nhân, ở ngoài thì có Chúc Hợp, nhân sinh của hắn còn có hy vọng gì nữa hả ông trời.

 

“Huynh đệ, ta sẽ nhớ mối thù này!” Mã Đại yếu ớt nói. Ngươi nên cầu nguyện đừng bao giờ rơi vào tay ta, nếu không thì đừng hỏi vì sao họa mi không còn hót.

 

“Cứ tự nhiên.” Chúc Hợp đáp trả một câu.

 

“Ai, mấy kẻ đọc sách đều như nhau, làm cho ta tức chết rồi.” Mã Đại biết mình không phải là đối thủ của Chúc Hợp cho nên hắn chỉ có thể nghẹn một bụng tức, cảm khái một tiếng.

 

Thế thì có sao, Chúc Hợp nghĩ thầm, nếu ngươi biết được thủ đoạn của nương tử nhà ta thì đó mới gọi là cao thủ.

 

Nếu so sánh Tạ Phác và Mã phu nhân, một người thì thích trực tiếp dùng sức, còn một người thì ưu thích dùng mưu.

 

“Đúng rồi, nghe nói vị công chúa người Liêu không phải dạng vừa nhưng mỹ mạo thì cực kỳ xinh đẹp hả?” Mã Đại quả quyết không thể tiếp tục vấn đề trên với Chúc Hợp, nếu không hắn sẽ bị tức chết cho mà xem, hắn sợ nếu nói tiếp sẽ nhịn không được mà lôi Chúc Hợp ra đánh một trận mất.

 

“Đúng là vậy.” Người tuy đẹp nhưng cũng đâu phải của mình, trong lòng Chúc Hợp thì người đẹp nhất chỉ có nương tử Tạ Phác nhà hắn thôi.

 

“Huynh đệ, ngươi nói câu này miễn cưỡng quá đấy.”

 

“Gặp rồi ngươi sẽ biết.” Chúc Hợp lạnh nhạt nhìn Mã Đại.

 

Sau khi Mộ Dung Ngữ Yên được an bài ở hành cung thì bị ra lệnh hạn chế hành động, chỉ khi hôn sự tiến hành thuận lợi thì nàng mới được trả tự do, còn trước khi hôn sự diễn ra thì nàng cứ ngoan ngoãn ở một chỗ đi. Mộ Dung Ngữ Yên cực kỳ hài lòng với yêu cầu này, nàng không thích nam nhân yếu ớt trói gà không chặt, khẩu vị của nàng phải là những nam nhân bưu hãn, mạnh mẽ như người Liêu, vì vậy cho nên Mộ Dung Ngữ Yên cực kỳ chú ý đến việc tuyển chọn phu quân tương lai của nàng.

 

Nàng phái thủ hạ Mộ Dung Đãng cho nàng đi tìm thăm dò tình hình.

 

Vốn dĩ chuyện thành thân của Mộ Dung Ngữ Yên phải được bảo mật cực kỳ nghiêm ngặt, nhưng khổ nỗi Tần Chí Vũ cũng không ngăn nổi mồm của Thất đại nương, cho nên bà ta ở bên ngoài hồ ngôn loạn ngữ, nói gì mà nhi tử của mình tuyệt đối sẽ không thú một cô công chúa người Liêu th ô tục, con dâu phải là một cô tiểu thư khuê các hiền lành. Cái này thì cũng thôi đi, nhưng bà ta còn gièm pha thanh danh của Mộ Dung Yên Ngữ không đáng một hào.

 

Ha ha, Mộ Dung Ngữ Yên nghe xong báo cáo chỉ lạnh lùng cười hai tiếng, cái tên bạch trảm khê kia muốn thú nàng, nàng sẽ đánh cho hắn vài roi, cam đoan khiến hắn phải khóc đến kêu cha gọi mẹ!

 

Mộ Dung Ngữ Yên dù gì cũng đường đường là công chúa Đại Liêu, đến hòa thân tốt xấu gì cũng phải trở thành phi tần của hoàng đế, nhưng Tần Chí Vũ lại muốn gả nàng cho một tên bạch trảm khê*, nàng chưa chê hắn thì thôi, mẫu thân hắn còn dám ghét bỏ nàng.

 

*Bạch trảm khê; những kẻ yếu đuối ví von như trói gà không chặt

 

Mộ Dung Ngữ Yên tính tình cao ngạo làm sao chịu nổi, xông lên đạp cho vị mẫu thân của tên kia một trận, thuận tiện ghét bỏ hài tử của bà ta.

 

Tất cả những nam nhân Tần Chí Vũ chọn cho Mộ Dung Ngữ Yên đều là hoàng tộc, mà nam đinh hoàng tộc trên cơ bản đều là người đọc sách, nếu không phải là người đọc sách thì cũng mang vẻ dịu dàng văn nhã, yêu màu tím và thích cái đẹp. Mộ Dung Ngữ Yên chỉ cần nhìn thấy tướng mạo của bọn chúng đã muốn sỉ vả cho một trận.

 

Gả cho bạch trảm khê cũng mất mặt mà gả cho mấy tên mặt đẹp cũng mất mặt, vì vậy hôn sự của Mộ Dung Ngữ Yên vẫn chưa thể tiến hành.

 

Nàng chợt phát hiện, những nam nhân thô cuồng trên thảo nguyên còn hợp mắt hơn nam nhân trung nguyên, ví dụ như dáng người hùng vĩ của bọn họ chẳng hạn.

 

Trong đầu Mộ Dung Ngữ Yên hiện ra một hình ảnh nam nhân mảnh mai, cái người đã hộ tống nàng từ thảo nguyên đến Triệu Dương – Chúc Hợp. Kỳ thật Chúc Hợp lớn lên rất được, mặt mũi ưa nhìn, lại còn trắng.

 

Nàng cẩn thận suy nghĩ, có lẽ ở cũng Chúc Hợp cũng không tệ, nhưng đáng tiếc hắn đã thành thân. Lần đầu tiên khi biết Chúc Hợp đã thành thân, nàng còn sững sờ mất một lúc.

 

Chờ chút, nàng đang nghĩ cái gì vậy? Mộ Dung Ngữ Yên thẳng người, lắc đầu phủ định suy nghĩ vừa nãy, nàng sao có coi trọng loại người như Chúc Hợp, chẳng lẽ thẩm mỹ của nàng có vấn đề rồi sao?

 

Mộ Dung Ngữ Yên mê mang gật đầu, khẳng định thẩm mỹ của mình có trục trặc rồi!

 

Mộ Dung Ngữ Yên phát hiện bản thân cũng thật thảm, vừa đến Trung Nguyên hòa thân mà đầu óc đã xảy ra vấn đề. Không được, nàng phải kiên định lên!

 

Nhưng trước tiên nàng phải cho Chúc Hợp một bài học để hắn biết sự lợi hại của nàng.

 

Mộ Dung Ngữ Yên trầm ngâm xoa cằm suy nghĩ.

 

Tần Chí Vũ còn đang xoắn xuýt về việc của Mộ Dung Ngữ Yên thì chuyện của Thất đại nương không may truyền đến tai hắn, Tần Chí Vũ tay nắm thành quyền rồi lại chậm chạp buông ra, hắn đã quyết được một người.

 

Ngươi càng không muốn, ta càng bắt ngươi thú, ta là hoàng đế một nước, lời hoàng thượng nói ngươi dám không nghe, chẳng lẽ muốn “lên trời” à?

 

Lúc Tần Chí Vũ hạ chỉ gọi nhi tử của Thất đại nương đi gặp Mộ Dung Ngữ Yên thì Mộ Dung Ngữ Yên đã vào cũng gặp Tần Chí Vũ.

 

Tất cả những hành động của Mộ Dung Ngữ Yên đều bị Tần Chí Vũ kiểm soát, bao gồm cả việc Mộ Dung Ngữ Yên cho người ra ngoài nghe ngóng chuyện tình của vị hôn phu. Bây giờ Mộ Dung Ngữ Yên đột nhiên tới nói có chuyện muốn thưa, Tần Chí Vũ nghĩ chắc chắn nàng ta đến để cáo trạng.

 

Vừa nghĩ đến điều này Tần Chí Vũ càng thêm đau đầu, sao hoàng thân quốc thích của hắn lại là một lũ đáng ghét như vậy chứ.

 

Muốn hỏi vì sao Mộ Dung Ngữ Yên tìm Tần Chí Vũ? Xin được trả lời: Tìm phiền phức.

 

Tìm phiền phức cho ai?

 

Đáp án: Chúc Hợp.

 

Khi Mộ Dung Ngữ Yên thẹn thùng nói với Tần Chí Vũ rằng nàng ta vừa mắt Chúc Hợp, Tần Chí Vũ đã không còn gì để nói.

 

Hắn nghĩ xem có lẽ nào trên đường đến đây Chúc Hợp đã làm gì không nên làm với nàng ta, hay nói câu gì không nên nói không? Không thì vì sao vị công chúa vẫn luôn hết sức hung hãn, bày đủ mọi trò ác độc với đội ngũ rước nàng ta này, đang yên đang lành lại thẹn thùng xấu hổ?

 

Mộ Dung Ngữ Yên biểu hiện rất tốt. Nàng đã phải đứng trước gương luyện tập nhiều lần mới đạt được thành quả như vậy.

 

Chúc Hợp đã thành thân, đến nhi tử cũng đã có rồi. Theo như lời đồn, Tạ Phác hiện tại lại đang mang thai cho nên không có khả năng Chúc Hợp sẽ hưu Tạ Phác, nhưng để Mộ Dung Ngữ Yên hạ mình làm thiếp thì càng không thể.

 

Càng nói Tần Chí Vũ càng không thể gả Mộ Dung Ngữ Yên cho Chúc Hợp, vị công chúa Mộ Dung Ngữ Yên này, Tần Chí Vũ chỉ định gả vào trong hoàng thất mà thôi.

 

Cho nên Tần Chí Vũ trực tiếp nói với Mộ Dung Ngữ Yên rằng Chúc Hợp đã có thê tử, còn có hài tử, vì vậy Mộ Dung Ngữ Yên không thể gả cho hắn.

 

Nhưng đời đâu ai ngờ, chỉ một câu nói của Mộ Dung Ngữ Yên đã khiến cho Tần Chí Vũ kém chút nữa thì phun trà, Mộ Dung Ngữ Yên đồng ý làm thiếp…

 

 Tần Chí Vũ: …

 

Mộ Dung Ngữ Yên mềm mại nhìn Tần Chí Vũ: “Hoàng thượng, ta thực sự rất thích Chúc đại nhân, cầu xin Hoàng Thượng thành toàn.” Nói xong câu đó Mộ Dung Ngữ Yên trực tiếp quỳ xuống, ra vẻ nếu Tần Chí Vũ không đáp ứng, nàng sẽ quỳ mãi không đứng lên.

 

Tần Chí Vũ tiếp tục: …

 

“Công chúa, trẫm đã nói với ngươi rồi, Chúc ái khanh đã có thê thất, không có khả năng ngươi hạ mình làm thiếp, ngươi là công chúa của một nước, lại đi xa ngàn dặm đến Đại Tề hòa thân, trẫm không thể để ngươi làm thiếp của ai cả!”

 

Cho nên ngươi có nghĩ cũng đừng nghĩ, cứ ngoan ngoãn chờ gả đi là được rồi, còn về việc đó là ai thì ngươi không cần quan tâm. Tần Chí Vũ hết sức hài lòng với câu trả lời của hắn, hắn thật quá cơ trí mà.

 

Tần Chí Vũ nghĩ đơn giản quá rồi, trước khi Mộ Dung Ngữ Yên đến tìm Tần Chí Vũ, nàng ta đã chuẩn bị chu toàn hết thảy. Tần Chí Vũ chỉ dựa vào dăm ba câu mà muốn đuổi nàng đi á? Có mà nằm mơ.

 

Mộ Dung Ngữ Yên xoắn xuýt một hồi rồi nói: “Vậy để chính thất của Chúc đại nhân hạ xuống làm thiếp, còn ta làm chính thê?”

 

Tần Chí Vũ tiếp tục: …

 

Chúc Hợp đã đặt bùa mê thuốc lú gì cho Mộ Dung Ngữ Yên để nàng ta mê luyến hắn như vậy, không dưng đang yên đang lành, Mộ Dung Ngữ Yên lại vừa mắt Chúc Hợp!

 

Mộ Dung Ngữ Yên tiếp tục ra hiệu với Tần Chí Vũ để hắn nhanh chóng trả lời nàng, Tần Chí Vũ cơ hồ rơi lệ đầy mặt, hắn trầm mặc một lúc rồi nói “Công chúa đã kiên trì như vậy thì trẫm đành phải gọi Chúc Hợp đến đối chất với ngươi.”

 

Hắn đã nói rõ ràng như vậy nhưng Mộ Dung Ngữ Yên vẫn sống chết cắn Chúc Hợp không thả, Tần Chí Vũ suy nghĩ một lúc thì quyết định để nàng ta cho Chúc Hợp giải quyết, dù sao hắn đã cố gắng hết sức nhưng Mộ Dung Ngữ Yên không chịu nghe.

 

Chúc Hợp không hiểu gì bị Tần Chí Vũ gọi tiến cung, hắn cũng không biết Tần Chí Vũ triệu hắn đến để làm gì, Chúc Hợp hỏi nội thị nhưng nội thị cũng không chịu nói rõ ràng.

 

Khi Tần Chí Vũ nói với hắn Mộ Dung Ngữ Yên muốn gả cho hắn, đồng thời còn yêu cầu hắn hạ Tạ Phác xuống làm thiếp, Chúc Hợp không còn gì để nói.

 

Hóa ra là thế, lần này Tần Chí Vũ có vẻ nghi ngờ hắn xằng bậy với vị công chúa này đây. Mộ Dung Ngữ Yên bên cạnh đang dùng một đôi mắt chứa đựng đầy tình cảm nhìn nhìn Chúc Hợp, nhìn đến mức hắn còn tưởng nàng ta yêu mình thật.

 

Chúc Hợp: …

 

Hai người chỉ nói với nhau được vài câu, vì sao Mộ Dung Yên Ngữ lại nằng nặc đòi gả cho hắn?

 

“Bệ hạ, thần sẽ không bỏ thê tử của mình.” Chúc Hợp trấn định đối phó với Mộ Dung Yên Ngữ. Hắn phải giải quyết nan đề này trước, còn những thứ khác tính sau.

 

“Sao lại là vứt bỏ, ngươi chỉ để nàng ta làm thiếp thất chứ đâu có đuổi nàng ta, cái này không tính là vứt bỏ.” Mộ Dung Ngữ Yên dịu dàng nhìn Chúc Hợp.

 

Trong nháy mắt, ấn tượng mấy tốt đẹp của Chúc Hợp về Mộ Dung Ngữ Yên nhảy xuống còn số âm.

 

“Công chúa không thấy thế, nhưng ta nghĩ thế.” Nếu như người bị vứt bỏ là ngươi, xem người còn có thể nói thế không.

 

“Chẳng lẽ Chúc đại nhân không thích ta?” Mộ Dung Ngữ Yên ủy khuất, cẩn thận từng li từng tí nhìn Chúc Hợp.

 

Chúc Hợp: … Hắn điên lên rồi, làm sao bây giờ?

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.