Khi Tâm Thần Nói Chuyện Yêu Đương

Khi Tâm Thần Nói Chuyện Yêu Đương – Chương 75: C75: Gặp bác sĩ tâm lý



Triệu Cầm phát điên suýt làm Giang Nhan bị thương, tuy mẹ cô bé không biết nội dung cuộc trò chuyện là gì nhưng cũng đoán được Giang Nhan đã nói gì đó k1ch thích tinh thần vốn đã thất thường của Triệu Cầm.

Sau khi Giang Nhan biểu đạt thành ý xin lỗi, lại hỏi bà: “Cô Triệu có nhớ Lâm Hậu không? Ông ấy đã chết cách đây không lâu, bị Triệu Cầm ngộ sát.trong bệnh viện tâm thần.”

Vẻ mặt của mẹ Triệu Cầm biến sắc.

Phản ứng này cho thấy bà vẫn còn nhớ rõ, Giang Nhan tiếp tục: “Triệu Cầm hận cô con gái khác của Lâm Hậu, khi còn học cấp hai em ấy đã tham gia một diễn đàn trên mạng để hỏi cách giết em gái cùng cha khác mẹ của mình. Sau khi đứa trẻ kia chết, mẹ cô bé cho rằng là do Triệu Cầm hại, mười tám người trên diễn đàn đó lần lượt tử vong ngoài ý muốn, người tiếp theo có lẽ là Triệu Cầm, khoảng thời gian nay cô bé đang trong tình huống nguy hiểm, cô Triệu nên chú ý đến em ấy nhiều hơn.”

Mẹ Triệu Cầm rất sốc, bà thực sự không biết gì về chuyện này, nghe được tin này bà rất hoảng loạn, Giang Nhan cảm thấy cần phải cho bà biết những điều này nên đã kể sơ bộ với bà.

Còn lại để bà tự nghiềm ngẫm giải quyết.

Người hiểu rõ Triệu Cầm nhất chắc chắn là mẹ cô bé, hai người nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy, không thể không nhìn ra manh mối nào.

Sau khi rời khỏi nhà Triệu Cầm, Giang Nhan quá giang xe cảnh sát về nhà.

Tưởng Lưu hỏi: “Triệu Cầm sẽ thừa nhận chứ?”

Họ đã xem camera giám sát ở bệnh viện, cũng nghe được cuộc trò chuyện của Triệu Cầm và Lâm Hậu, có thể xác nhận hung thủ hại Xán Xán năm đó là Triệu Cầm, tuy nhiên câu nói của Lâm Hầu rất mơ hồ, vụ án năm đó cũng đã khép lại, bây giờ muốn lật lại bản án thì phải cần Triều Cầm thẳng thắn khai nhận.

“Đúng vậy, cô ta quen biết bệnh nhân bên trong nghĩa là phía sau có người xúi giục, tôi đã nói cho cô ta những chuyện này, chắc chắn ả sẽ tự mình đi tra, chỉ cần Triệu Cầm hoảng hốt thì chúng ta sẽ tìm ra người bày mưu tính kế cho cô ta, mấy ngày tới cảnh sát Tưởng chỉ cần phái người trông chừng, rắn sẽ luôn chui ra khỏi hang.”

Tuy Giang Nhan mới ba mươi nhưng chuyên môn rất cao và chuyên nghiệp, đã hỗ trợ giải quyết nhiều vụ án giết người hàng loạt, năng lực của cô là không thể nghi ngờ gì, Tưởng Lưu tin tưởng vào suy đoán của cô.

“Bác sĩ Giang vất vả rồi.” Tưởng Lưu đưa tay xoa thái dương, “Tôi sẽ liên lạc với người phụ trách các vụ án khác, đây là vụ án giết người hàng loạt, chỉ cần Triệu Cầm và Từ Hoan Nguyệt tiết lộ thì chân tướng sẽ được làm sáng tỏ.”

Sau khi đưa Giang Nhan về nhà, Tiểu Trương nói: “Đội trưởng Tưởng, để tôi theo dõi Triệu Cầm.”

Tưởng Lưu gật đầu: “Được, cậu dẫn theo hai người thay nhau quan sát, có tình huống gì báo cáo tôi.”

Ông lấy hộp thuốc lá ra, châm một điếu rồi mở cửa sổ hút thuốc.

“Đội trưởng Tưởng, anh vẫn chưa bỏ thuốc lá sao? ” Tiểu Trương nói đùa: “Nghẹn nãy giờ chắc không dễ chịu gì?”

Mỗi ngày tra án, túc trực 24/7, cường độ căng thẳng như vậy nên Tưởng Lưu nghiện thuốc lá rất nặng, lúc nãy có Giang Nhan trên xe nên ông cố nhịn cơn thèm thuốc xuống.

“Cũng được.” Tưởng Lưu phun ra một làn khói, “Nhanh nhẹn một chút, phá xong vụ án này sẽ cho cậu nghỉ ngơi một thời gian.”

“Yên tâm, chúng ta nhất định có thể phá được, bây giờ đã là trận chiến cuối cùng.” Tiểu Trương rất tự tin, hiếm khi nở nụ cười, “Bác sĩ Giang cũng không phải người bình thường, lúc đội trưởng Tưởng chưa được điều chuyển tới đây, có một chuyên án tám năm chưa phá được, tôi nhớ hình như lúc đó bác sĩ Giang đang học thạc sĩ đã hỗ trở phá được án chết kia, về mặt này cô ấy thật sự rất giỏi.”

***

Bên cảnh sát đang theo dõi Triều Cầm, Giang Nhan vừa theo dõi vụ án vừa bắt đầu quay lại bệnh viện.

Khoảng thời gian này cô rất ít khi trực ban, đã có hơn trăm bệnh nhân đặt hẹn trước, có người chờ không kịp nên đi khám bác sĩ khác, nhưng cũng có bệnh nhân nguyện ý chờ đợi chỉ để được cô khám.

Suốt một tuần, Giang Nhan tăng ca làm thêm giờ cũng khám xong cho những bệnh nhân đã hẹn trước, buổi trưa hôm nay, cô vừa kết thúc trị liệu cho bệnh nhân, chuẩn bị tan tầm ăn trưa thì trợ lý gõ cửa bước vào văn phòng: “Chị Nhan, có một bệnh nhân mới chỉ đích danh chị khám, chị có thời gian không ạ?”

Giang Nhan nhìn đồng hồ trên tường, đã mười hai giờ, có thể xem thêm một chút: “Em mời cô ấy vào đi.”

Khi trợ lý rời đi, Giang Nhan cúi đầu xem tư liệu một bệnh nhân.

Một lúc sau, bệnh nhân mới bước vào: “Bác sĩ Giang.”

Giang Nhan vẫn cúi đầu sắp xếp lại tư liệu: “Mời ngồi, đừng lo lắng.”

“Có phải chúng ta đã gặp nhau ở cục cảnh sát không?”

Giọng nói nghe quen quen, Giang Nhan đẩy tư liệu sang một bên, ngẩng đầu nhìn bệnh nhân đối diện, hóa ra là mẹ của Hàng Án.

Cô nhớ rõ tên bà ấy là Sở Đào.

Xuất phát từ sự tu dưỡng chức nghiệp, Giang Nhan cũng không ngạc nhiên mà nhẹ nhàng hỏi: “Gần đây cô gặp phải vấn đề gì sao?”

Sở Đào đã nhờ người hỏi thăm trước khi đặt hẹn, bà ấy đến vì năng lực chuyên môn và danh tiếng của Giang Nhan, ban đầu bà ấy tính nhờ người tìm quan hệ để được xem trước nhưng Giang Nhan là bác sĩ có một quy tắc, xem bệnh theo thứ tự không xen ngang, từ chối dựa vào quan hệ để được khám trước.

Chính vì điều này mà Sở Đào càng muốn tìm cô, khi nhìn thấy cô bà rất kinh ngạc, sau đó nhanh chóng thả lỏng đối mặt với Giang Nhan.

“Không phải tôi có vấn đề mà là con trai tôi, không biết cô còn nhớ hay không, lần trước thằng bé đến đồn cảnh sát đầu thú là vì đã cưỡng gian một cô gái.”

Sở Đào kể lại ngắn gọn và thở dài: “Từ nhỏ thằng bé đã không phải là đứa trẻ có thể giấu giếm chuyện gì, bất kỳ chuyện gì cũng kể cho tôi và ba nó để chúng tôi xem xét và chỉ lối. Ngày đầu khi thằng bé từ bệnh viện tâm thần về đã thú nhận chuyện đó, chúng tôi đã khai thông cho con, bên cảnh sát cũng truyền tin cô gái bị xâm hại đã tha thứ cho Hàng Án, con lại đến lớp như thường lệ…. Tưởng thằng bé có thể buông xuống được nhưng trong kỳ thi lần này, con đã tụt từ hạng nhất xuống hạng 80 toàn khối.”

“Thứ hạng không quan trọng, nhưng từ trước đến nay thằng bé vẫn luôn đứng nhất, điểm số chưa bao giờ thấp hơn 700 kể từ khi vào cấp 3. Đột nhiên rớt nhiều bậc như vậy chắc chắn đã chịu ảnh hưởng từ sự việc lần này.”

Biểu cảm Giang Nhan vẫn như thường: “Ở nhà em ấy có hành động gì bất thường không? Việc đến tư vấn tâm lý là là chủ ý của cô hay em ấy?”

“Tôi đã bàn bạc với con, Hàng Án đồng ý tôi mới đến đây, đúng là có hành vi bất thường, trước kia thằng bé nói rất nhiều nhưng dạo này lại rất trầm mặc, không thích nói chuyện, tan học thì nhốt mình trong phòng.” Sở Đào hỏi: “Bác sĩ Giang, buổi chiều cô còn ở phòng khám không? Tôi định hẹn vào buổi chiều nhưng sốt ruột quá nên đến sớm. Nếu chiều nay cô có thời gian, tôi dẫn Hàng Án tới nói chuyện với cô.”

“Chuyện này vẫn nên để Hàng Ná tự mình nói, cũng là tôi lo lắng quá, từ nhỏ con độc lập, có chủ kiến nên có lẽ vẫn giấu tôi và ba nó chuyện gì đó. Cô là chuyên gia tâm lý học, hi vọng có thể giúp đỡ cho thằng bé.”

Giang Nhan đưa cho bà ấy một tờ giấy để điền: “Chiều tôi bắt đầu làm lúc 2h30, cô điền thông tin vào đây, chiều có thể dẫn em ấy đến.”

Cô rất hứng thú đến gia đình Hàng Án, nhân cơ hội hỏi một số câu hỏi liên quan, Chu Đảo rất hợp tác, trả lời từng câu một.

Chỉ trong mười phút trò chuyện ngắn ngủi, Giang Nhan đã nghe ra gia đình họ đúng là rất hòa thuận, bố mẹ cởi mở, thân thiết với con, Chu Đào không ba hoa gia đình mình đầm ấm như nào mà bà ôn tồn nói dưới góc nhìn con trai, cảm thấy có nhiều chỗ mà mình làm chưa làm tốt.

Bà có hiểu biết sơ bộ về tâm lý học, tin rằng mỗi đứa em đều là những cá thể độc lập có tính cách phức tạp, biểu hiện ở nhà chưa chắc đã là con người thật của chúng. Vì vậy bà sợ mình đã sơ suất không chú ý đến Hàng Án ở một khía cạnh nào đó, đẩy cậu vào con đường sai trái.

Sau khi Giang Nhan nắm được tình huống cơ bản, nói: “Chiều nay em ấy đến, tôi sẽ tâm sự chi tiết với em ấy.”

“Làm phiền cô.” Sở Đào rất khách khí, “Cũng không còn sớm nữa, tôi cũng không quấy rầy cô ăn trưa nữa.”

_____

xì poi chương sau: Hàng Án tỏ tình =))))


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.