Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm – Chương 464



Chương 464:

 

Đường Ninh nhìn xuống bụng dưới của cô, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve: “Có ba ba ở đây, sao có thể không tốt? Em không sao, anh đừng lo lắng.”

 

“Dành chút thời gian ăn bữa cơm với ông già.” Mặc Đình vươn tay cưng chiều ôm eo Đường Ninh.

 

“Chuẩn bị nói với ông nội rồi?”

 

“Lần này ông ấy biểu hiện coi như giống một vị tiền bối.”

 

Mặc Đình nhẹ nhàng đáp lại, nều ông cụ Mặc thực sự dám nói một lời làm tổn thương Đường Ninh, anh nhất định sẽ khiến ông hồi hận khi trở lại Thịnh Kinh.

 

Đường Ninh cười không nói, chỉ tập trung tỉnh lực vào.

 

bụng dưới.

 

Lúc cô quay phim, Mặc Đình ngồi ở một bên lẳng lặng xem sách về bà bầu và trẻ sơ sinh, sau khi cô quay xong, Mặc Đình lại chịu trách nhiệm về chế độ ăn uống và sinh hoạt của cô, chăm sóc cô tỉ mỉ cẩn thận từng li từng tí…

 

Có lúc, cũng hi vọng bộ phim này có thể sớm quay xong để Mặc Đình bớt lo lắng.

 

Sau khi Đường Ninh bị giới truyền thông đồn đoán rằng cô không thể mang thai, ông cụ Đường thực sự rất lo lắng, ông đã âm thầm nói chuyện với Hạ Ngọc Linh rất nhiều lần, trong lòng vô cùng tiếc nuối.

 

Ông đã từng hy vọng cho dù Đường Ninh không trở lại Đường Gia thì ít nhất cũng để lại một hạt giống cho Đường Gia, nhưng bây giờ …

 

Mọi hy vọng của ông đều tan thành mây khói, kêu ông lão sao có thể không buồn và mắt mát?

 

Mặc dù trong nhà đông con cháu nhưng chỉ có Đường Ninh là người duy nhất có thể đảm đương trọng trách lớn.

 

Kể từ sau khi Đường Huyên bị đuổi ra khỏi nhà họ Đường, trái tim ông cụ Đường đã mềm mại hơn, dù sao thì cũng là máu mủ tình thâm, dù có phạm sai làm lớn hơn nữa cũng sẽ có lúc tha thứ.

 

Vào ngày 20 hàng tháng, lúc hai giờ chiều, ông cụ như thường lệ chống gậy đến cô nhi viện dưới chướng Đường gia để thăm những đứa trẻ hoạt bát hiếu động. Nhưng lúc rời đi, trợ lý phát hiện trên đường có một vụ tai nạn xe cộ, gây tắc đường, đường trước sau như một đều bị tắc nghẽn.

 

“Đi xem xem đã xảy ra chuyện gì.”

 

Trợ lý Lãnh gật đầu, lập tức đi xuống xem xét, một lúc sau quay lại xe nói với ông cụ: “Chủ tịch, một người phụ nữ đang mang thai đã bị đụng phải. Là… là đại tiểu thư.”

 

“Cái gì?” Ông cụ phản ứng lại một hai giây, đột nhiên kích động: “Bị đụng rồi?”

 

“Không nghiêm trọng, chỉ là hôn mê rồi… có y tá của phòng khám gần đó đang giúp đỡ.”

 

“Đi xem xem.” Ông cụ thở dài một tiếng, trực tiếp đẩy cửa xuống xe, dưới sự dìu đỡ của trợ lý Lãnh, ông khập khiễng đi tới nơi xảy ra chuyện.

 

Nhìn thầy Đường Huyên mặc quần áo bình thường yếu ớt nằm trên mặt đất, ông nhẹ lắc đầu: “Bé nó lên xe, đưa đến bệnh viện.”

 

“Nhưng… Phu nhân bên kia, phải giải thích thế nào ạ?”

 

Trợ lý Lãnh hỏi.

 

“Ngọc Linh không phải là người vô lý, hơn nữa Đường Huyên vẫn là cháu gái của tôi. Cho dù nó từ trên xuống dưới đều có lỗi lầm, tôi làm một người ông cũng phải bao dung nó … Tôi già rồi, còn có thể làm gì cho chúng nó nữa?”

 

Trợ lý Lãnh gật đầu, lập tức tiền lên xác định thân phận trước mọi người, mang Đường Huyên đi, trực tiếp đưa tới bệnh viện.

 

“Bà bầu có chút dấu hiệu sẩy thai, người nhà nhất định phải chú ý, càng không được làm gì kích động cô ấy.” Sau khi bác sĩ kiểm tra cẩn thận mới nói với ông cụ Đường.

 

“Bác sĩ, tôi hiểu rồi.” Ông cụ Đường nhìn về phía giường bệnh, mới phát hiện Đường Huyên đã tỉnh lại, nhưng lại không muốn nói chuyện.

 

Ông cụ bước đến, ngồi bên giường bệnh cô ta hỏi: “Thấy.

 

Sao rồi?”

 

“Con không còn mặt mũi nào gặp ông…” Đường Huyên nghẹn ngào nói: “Mong ông để con đi.”

 

“Con là người nhà họ Đường, con còn muốn đi đâu?” Ông lão không nhịn được vươn tay đè cô lại: “Con ở nhà họ Trọng có phải là không tốt không? Khi con rời khỏi nhà họ Đường như vậy, Trọng Gia cũng là danh gia vọng tộc.

 

Chắc chắn không cho con sắc mặt tốt gì, mà thôi … Con vẫn là chuyển về nhà đi, nhưng Tiểu Huyên, ông hi vọng con đã cải tà quy chính.”

 

“Ông, con biết con đã làm rất nhiều chuyện tổn thương đến dì và Đường Ninh…” Đường Huyên cúi đầu thút thít: “Trước đây con thực sự quá hám lợi, nhưng bây giờ con chỉ muốn chăm sóc đứa nhỏ để con bé được lớn lên trong một môi trường ấm áp… “

 

“Về nhà, về nhà đi, trở về bên cạnh ông, lát nữa theo ông Nên Đường Huyên nhịn một hồi, cuối cùng không nhịn được mà nhào vào lòng ông cụ khóc rồng lên, nhưng rốt cuộc có vài phần thật lòng, có lẽ, chỉ có cô ta mới biết ….

 

Kế hoạch của mẹ Trọng thực sự có tác dụng, đứa trẻ, quả nhiên là điểm yếu của ông cụ….

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.