Hoạn Phi Thiên Hạ

Hoạn Phi Thiên Hạ – Quyển 1 – Chương 111: Tây Lương Tiên chết



Khi Tây Lương Mạt tỉnh lại lần nữa thì mặt trời đã lên cao ba
sào, trong lều vải mềm chỉ còn lại một mình nàng, Tây Lương Mạt dụi mắt
định đứng dậy thì một cục bông nhỏ mềm mại màu đỏ nhào về phía nàng, dọa nàng giật nảy mình, đang định trốn thì cục bông nhỏ kia như bị thứ gì
giật mạnh, dừng lại ngay trước ngực nàng.

Tây Lương Mạt sửng sốt, chuẩn bị than – Tiểu Bạch cũng có ngày đổi tính, không sớm ngày ra đã mài mài cọ cọ.

Nhưng khi nàng cẩn thận nhìn lại mới phát hiện thì
ra Tiểu Bạch bị một sợi dây nhỏ buộc ở chân, đầu dây kia buộc vào một
thùng hành lý, nó đang liều mạng đập đôi cánh, hai má phồng to như hai
quả cầu nhỏ, tròng mắt rưng rưng đẫm lệ, vừa ấm ức vừa tức giận nhìn Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt ngẩn ra, sau đó không nhịn được cười
ra tiếng, không ngờ Bách Lý Thanh cũng làm cái trò đùa dai tính khoảng
cách buộc Tiểu Bạch lại, khiến nó chỉ có thể đập cánh mà không thể nhào
vào người nàng.

Có điều, thế này quả là hợp với tác phong của Bách Lý Thanh.

Tây Lương Mạt vươn tay cởi sợi dây buộc chân cho
Tiểu Bạch, cười khẽ: “Con chim ngốc nhà ngươi, bị lão yêu nghìn năm kia
bắt được từ lúc nào, đúng là đáng đời!”

Tiểu Bạch uất ức dùng mào xòe thành cái quạt lông
chim cọ cọ Tây Lương Mạt – sớm biết thế này tối qua để đám sói ăn thịt
đại ác nhân kia luôn cho xong!

“Được rồi, không bằng người ta, ta cũng phải để hắn
dày vò đấy thôi.” Tây Lương Mạt an ủi vuốt bộ lông chim cho nó, tiện thể cho nó vào trong tay áo.

Tiểu Bạch là một con chim rất kỳ quái, trên người
không ít năng lực khiến nàng kinh ngạc, mà chính nàng cũng không có
nhiều kiên nhẫn với nó như Bạch Ngọc, cố tình Tiểu Bạch cứ thích dính
nàng, hơn nữa phần lớn chỉ nghe lệnh của nàng.

Thu Tiểu Bạch lại, Tây Lương Mạt đứng dậy nhìn ra
ngoài cửa sổ, phát hiện bên ngoài im lặng khác thường, nàng hơi nhăn
mày, mấy người kia chạy đi đâu hết rồi?

Tây Lương Mạt nhìn trời một cái, sắp giữa trưa rồi,
người Hách Hách đến giờ còn chưa trở về, nghĩ tới chuyện Bách Lý Thanh
nói nàng không khỏi nhướng mắt, đám người kia không phải định đi “đón”
Tây Lương Tiên đấy chứ?

Nàng chưa kịp suy nghĩ nhiều bên ngoài đã vang lên
tiếng tranh cãi ầm ĩ, nàng suy tư chốc lát rồi định vén mành ra ngoài
tìm hiểu chuyện gì.

Mới ra ngoài lều đã thấy Mị Lục đúng ở cửa từ lúc
nào, ngẩng đầu cười với nàng, nhiệt tình nói: “Tiểu thư, ngài có cần
dùng điểm tâm không, gia dặn dò khi ngài thức dậy liền bảo Mị Ngũ bưng
tới cho ngài, giờ hắn đã đi, ngài chờ một lát.”

Tây Lương Mạt nghe vậy không khỏi nhướng mày nhìn Mị Lục, cười như có như không nói: “Tiểu Lục Tử, đừng dùng vẻ mặt đối phó
với Bạch Ngọc để đối phó ta, nàng chịu không có nghĩa bản tiểu thư cũng
chịu.”

Tiểu Lục Tử sửng sốt, sau đó mím môi như rất ấm ức, mờ mịt nhìn Tây Lương Mạt: “Tiểu thư, ngài đang nói gì thế?”

Tây Lương Mạt liếc hắn, thiếu niên trước mặt có bề
ngoài thanh tú như búp bê, cằm đầy mắt to, dù mặc bộ thường phục màu đen thêu hoa sen đỏ sậm yêu dị mà nhóm sát thần Mị Bộ và Tư Lễ Giám hay mặc cũng vẫn có vẻ vô tội trời sinh.

Đáng tiếc…

Tây Lương Mạt lười vòng vo với hắn, chỉ cười cười:
“Để ta đoán xem, chắc là sư phụ đại nhân bảo ngươi ở đây trông chừng ta, tiện cho hắn đi làm vài chuyện không phải người phải không.”

Tiểu Lục Tử ngẩn ngơ, có chút không biết nói gì, chuyện không phải người?

Đúng thế, Tư Lễ Giám bọn họ có vẻ chuyên làm chuyện
không phải người, thế nhưng Thiên Tuế Gia sai bảo hắn, trước khi gia trở về phải nhìn tiểu thư cho cẩn thận, miễn cho tiểu thư gặp phải chuyện
gì nguy hiểm ở chỗ người Hách Hách.

Tuy hôm qua hắn thấy đám người Hách Hách vô cùng sợ hãi một tay ngự điểu thuật của tiểu thư.

Mà cảnh tượng kền kền bay ngập trời, xác sói khắp
nơi quả là chấn động thật, khiến hắn cũng cho rằng đám Hách Hách sẽ
không làm chuyện gì bất kính quá đáng với nữ nhi của tử thần sa mạc đáng sợ nhất.

Nhưng Thiên Tuế gia dặn dò như vậy thì hắn không thể để Tây Lương Mạt đi lung tung, hắn vươn một tay ngăn cản Tây Lương Mạt
đang định ra khỏi lều vải, áy náy thêm uất ức nói: “Tiểu thư, ngài ở lại trong lều đi, đừng làm khó dễ những tiểu hộ vệ nhỏ bé như chúng ta.”

Tiểu hộ vệ?

Tây Lương Mạt mỉm cười nói: “Ngày ấy khi ở Lạc
Dương, ngươi cùng Bạch Ngọc rơi vào trong hồ nước ở nha môn hành chính,
ngươi nói ngươi sợ nước, sẽ gặp ác mộng, nhất định chen vào phòng Bạch
Ngọc ngủ đến tận khi chúng ta xuất phát. Thế nào mà ta lại nhớ sư phụ
nói ngươi xuất thân từ nơi sông nước, là người có kỹ năng bơi tốt nhất
Mị Bộ thế nhỉ.”

Tiểu Lục Tử nhất thời ngẩn ra, sau đó đáy mắt thoáng qua một tia ảo não phiền muộn, trên mặt vẫn mang vẻ mờ mịt vô tội:
“Tiểu thư, ngài nói gì thế, Tiểu Lục Tử nghe không hiểu.”

Tây Lương Mạt lười biếng nói: “Nghe không hiểu cũng không sao, ngày mai ta gả Bạch Ngọc cho người khác.”

Tiểu Lục Tử lập tức nói: “Thật ra cứ ở mãi trong lều sẽ bí bách ra bệnh, chỗ của sa phỉ Hách Hách này tuy thô sơ đơn giản
nhưng cũng coi như có quang cảnh khác biệt, chi bằng Tiểu Lục Tử dẫn
tiểu thư đi xem được không?”

Tây Lương Mạt phe phẩy cái quạt trộm được từ chỗ
Bách Lý Thanh, cười tủm tỉm: “Tiểu Lục Tử đúng là đứa bé vừa thức thời
vừa đáng yêu, bản tiểu thư thích nhất những đứa trẻ như ngươi vậy.”

Dứt lời nàng lung lay lắc mông ra khỏi lều bạt, Tiểu Lục Tử đen mặt đi theo phía sau.

Trong lòng thầm oán, đứa trẻ?

Ông đây mà nói tuổi ra là dọa các ngươi ngã ngửa hết, hừ!

Tiểu thư quả là cùng một bộ tộc đê tiện gian trá như Thiên Tuế gia.

Tây Lương Mạt ra khỏi lều mới phát hiện doanh địa
của đám cướp sa mạc Hách Hách thật ra tương đối yên lặng, từng tán lá cọ trong ốc đảo lay động theo gió, soi bóng xuống mặt hồ trong vắt, chần
chờn tạo thành phong cảnh tuyệt đẹp.

Không có gì dị thường, phần lớn đám người không biết đã đi đâu, chỉ để lại người già yếu. Bọn họ từ xa thấy nàng đi đến liền chạy mất dạng như nhìn thấy quỷ, nếu không thì quỳ rạp xuống đất lẩm
bẩm thứ văn tự dài ngoằng kỳ lạ.

Tuy Tây Lương Mạt không biết người Hách Hách đang
niệm cái gì, nhưng nàng không cho rằng mình có bản lĩnh chúc phúc hay
đặc xá tai họa cho họ.

Vì vậy nàng chỉ nhướng mày đi xa hơn một chút.

Một canh giờ nữa lại qua, nhìn mặt trời đã lên cao,
Tây Lương Mạt cũng gần như đi khắp cả ốc đảo một lần mà vẫn chưa thấy
bóng dáng Bách Lý Thanh và đám cướp sa mạc hung hãn kia đâu.

Tây Lương Mạt đã đi đến mồ hôi đầy mình, khí hậu
Hách Hách khác với Trung Nguyên, cực kỳ nóng bức, nàng nhìn về phía Tiểu Lục Tử luôn theo phía sau hỏi: “Gần đây có chỗ nào tắm rửa được không?”

Tiểu Lục Tử lập tức gật đầu: “Có, tiểu thư theo thuộc hạ.”

Dứt lời, hắn đi trước dẫn đường, dẫn thẳng Tây Lương Mạt về gần lều bạt để nàng về lấy quần áo, rồi lại dẫn nàng tới trước
một lều vải cực lớn nói gì đó với bà lão ở trước cửa, bà lão Hách Hách
kia lập tức sợ hãi nhìn về phía Tây Lương Mạt, sau đó ngay cả bạc của
Tiểu Lục Tử cũng không nhận, liên tục xua tay bảo nàng vào trong, rồi bà lão cũng lùi về phía xa xa.

Tây Lương Mạt vén mành lên nhìn bên trong một lượt,
phát hiện thì ra trong lều vải này có một dòng nước suối, nước trên sa
mạc rất quý, ước chừng chỉ dùng cho Đại đầu lĩnh và nữ nhân của hắn tắm
rửa.

Tiểu Lục Tử cung kính nói với Tây Lương Mạt: “Tiểu thư vào đi, Tiểu Lục Tử ở ngoài canh cho ngài.”

Tây Lương Mạt rất yên tâm về bản lĩnh của Tiểu Lục
Tử, nàng gật đầu bước vào trong, buông rèm cửa xuống quan sát dòng suối
kia một lát, vươn tay thử độ ấm, vừa vặn.

Nàng liền cởi quần áo ngâm mình vào trong nước suối, nước suối mát lạnh chảy từ tầng dưới cùng của sa mạc lên, trải qua lớp
cát nóng cháy trên cùng biến thành nhiệt độ thích hợp, không lạnh không
nóng, rất thoải mái.

Tây Lương Mạt thả lỏng gội đầu, sau đó lười biếng nằm trong nước, nhắm mắt lại hưởng thụ.

Nhưng thời gian tuyệt vời của nàng không được bao lâu, một mặt khác của lều vải đột nhiên bị vén lên.

Ánh mặt trời nóng cháy soi vào, ngay lúc rèm cửa bị xốc lên Tây Lương Mạt đã cảnh giác mở mắt, nhìn về phía cô gái vừa xông vào.

Sau khi ngạc nhiên ban đầu của cả đôi bên qua đi,
Tây Lương Mạt phát hiện thì ra vị này chính là chị em tốt mà nàng đã
quen biết nhiều năm.

“Tây Lương Mạt!” Tây Lương Tiên không dám tin trợn
tròn mắt, nhìn về phía thiếu nữ ngâm mình trong nước, gương mặt quen
thuộc kia cả đời này nàng vĩnh viễn không quên – căm hận tận xương tủy.

Tây Lương Mạt vừa thuận lợi lấy áo choàng đặt bên suối mặc vào, vừa nhàn nhạt nói: “Tín Phi nương nương, đã lâu không gặp.”

Tây Lương Tiên phẫn nộ trợn trừng mắt, gần như dữ
tợn rống lên với Tây Lương Mạt: “Là ngươi, quả nhiên là người, ta biết
mà… có kẻ nào dám to gan lớn mật bắt cóc đại giá của Vương Phi Hách Hách tương lai, ngươi đã khiến ta không thể không rời khỏi Trung Nguyên, nay còn muốn thế nào? Thế giới này sao lại có nữ tử tàn nhẫn như ngươi!”

Tây Lương Mạt đứng lên, liếc nàng ta thản nhiên
nói: “Ừm, ta cứ tàn nhẫn, lạnh lùng như thế đấy, thì sao? Đám sa phỉ này động vào Tín Phi nương nương?”

Giá y màu đỏ hoa lệ trên người Tây Lương Tiên tuy
còn nguyên lành nhưng nhiều chỗ nhăn nhúm, xé rách, rồi nhìn tới búi tóc tán loạn của nàng ta, bước chân tập tễnh, đại khái cũng đoán được vài
phần.

Tây Lương Tiên lại hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ
vì mình chịu nhục trước mặt Tây Lương Mạt, ngược lại bắt được nghi vấn
trong đáy mắt nàng, bỗng hoài nghi nhìn nàng chằm chằm: “Tây Lương Mạt,
thế nào, ngươi không quen đám sa phỉ Hách Hách này à, ngươi vào bằng
cách nào?”

Tây Lương Mạt ngược lại vui vẻ trả lời câu hỏi của
nàng ta: “Đúng thế, ta không quen đám sa phỉ Hách Hách này, hôm qua ta
được mang vào đây.”

Tây Lương Tiên nheo mắt lại, quan sát nàng từ trên xuống dưới: “Ngươi tới với ai? Lẽ nào cũng bị bắt vào giống ta?”

Nói cách khác sứ đoàn kết hôn của nàng bị sa phỉ cướp là một chuyện ngoài ý muốn?

Tây Lương Mạt thấy đáy mắt nàng ta lóe lên tia sáng
tính kế, liền không giấu giếm nói: “Người kia ta cũng biết, có điều
không hiểu sao hắn dẫn ta tới đây, còn không cho ta rời khỏi lều!”

Nàng ăn ngay nói thật, không có nửa câu giả dối.

Không biết có phải mấy ngày nay gặp nhiều biến cố
hay không, Tây Lương Tiên mất đi bình tĩnh và phán đoán lúc trước, nghe
Tây Lương Mạt nói vậy liền tiến lên cầm tay Tây Lương Mạt, trên gương
mặt đoan trang tức thì rơi vài giọt nước mắt, nói như cực kỳ thương tâm: “Thì ra tỷ muội chúng ta đồng bệnh tương liên, nay đám sa phỉ Hách Hách kia người người hung hãn, Đại thủ lĩnh sa phỉ Chuẩn Sát dẫn người bắt
ta tới đây, muốn nạp muội muội ta làm nữ nhân của hắn.”

Ánh mắt Tây Lương Mạt thoáng một tia âm u, nhìn nàng ta cầm tay mình, trong nháy mắt nàng gần như cho rằng nàng và Tây Lương Tiên là một đôi chị em ruột thịt, đỡ đần lẫn nhau, vì vậy hôm nay Tây
Lương Tiên gặp chuyện đau lòng mới tìm đến nàng kể lể.

“À, Đại đầu lĩnh Chuẩn Sát à, đêm qua ta thấy dáng dấp hắn cũng không tệ, lẽ nào vừa rồi chính hắn đem ngươi…”

Tây Lương Tiên phát hiện ánh mắt Tây Lương Mạt dừng
trên giá y nhiễm không ít nước bẩn của mình, trong lòng bùng lên oán độc và phẫn hận. Nếu không có tiểu tiện nhân Tây Lương Mạt này, nếu nàng có thể ở lại trong cung, không bao lâu nữa sẽ có thể chen lên tứ phi, sao
có chuyện bị gã giặc cướp Chuẩn Sát kia vũ nhục?

“Ừm…”

Nhìn Tây Lương Tiên cứng nhắc gật đầu, nước mắt lại
tuôn ra, Tây Lương Mạt có chút buồn bực: “Chuẩn Sát này sao lại mạo hiểm trả giá đắt động vào Đại Vương Phi Hách Hách như ngươi, hắn không sợ bị trả thù sao?”

Thực ra nghe đến đó nàng đã đại khái hiểu Đại Trưởng Công Chúa thật ra muốn đem Tây Lương Tiên cho đầu lĩnh sa phỉ Hách Hách coi như trả thù, có điều nàng tương đối không rõ là vì sao Chuẩn Sát
dám nhận giao dịch như thế.

Mặc kệ Đại Phi Tây Lương Tiên này tới vương đình có
địa vì gì, quyền lực bao nhiêu, nhưng hành vi cướp đi Vương Hậu một nước của Chuẩn Sát quả thực đang tuyên chiến với vương đình Hách Hách và cả
vương triều Trung Nguyên.

Theo nàng thấy Chuẩn Sát còn trẻ đã ngồi trên vị trí này, đặc biệt đôi mắt hắn nhìn nàng ngày hôm qua, nàng thật sự cảm thấy xưng là – Chuẩn, cực kỳ hợp với hắn.

Đó là đôi mắt sắc bén như chim ưng, là một nhân vật tàn bạo nhưng có năng lực.

Lúc này Tây Lương Tiên mới thút thít nói đến chuyện
của nàng ta mấy ngày qua, nàng ta sai người hỏi han cẩn thận về tin tức
vương đình Hách Hách, đồng thời thu xếp sẵn sàng cho nàng, nên nàng mới
hiểu được nội tình.

Có người nói Chuẩn Sát vốn là vương tử của đại vương vương đình Hách Hách trước kia, sau đó Tiên đại vương bị chú của Chuẩn
Sát giết, Chuẩn Sát liên tục chạy trốn, cuối cùng không biết thế nào lại thành Đại đầu mục của đám cướp sa mạc chiếm giữ một vùng sa mạc và bầy
sói nơi đây, nhiều lần đối nghịch với vương đình Hách Hách, nhưng tới
nay chưa từng bắt cóc Đại Phi người Hán.

Tây Lương Mạt nghe xong mới rủa thầm, quả nhiên là
có nội tình, cũng làm khó cho Tây Lương Tiên ở trong thâm cung còn có
thể hỏi thăm mấy tin tức này rõ ràng đến thế.

Có điều…

“Tỷ tỷ, chúng ta nói thế nào trong thân thể đều chảy dòng máu của phụ thân, nay ở trong hiểm cảnh, nhất định phải bỏ qua
thành kiến, cùng nhau chạy khỏi ma quật này mới được.” Tây Lương Tiên
chờ mong, kiên định cầm lấy tay Tây Lương Mạt.

Nàng nhìn về phía Tây Lương Tiên, lạnh nhạt rút tay
ra: “Tín Phi nương nương, mặc kệ ngươi sẽ trở thành Đại Phi Hách Hách
hay nữ nhân của Đại đầu lĩnh Chuẩn Sát, chuyện này không phải chuyện một thiếu nữ yếu đuối như ta có thể quản, ta còn chờ người dẫn ta tới mang
ta về Trung Nguyên nữa kìa.”

Tây Lương Tiên tức giận nhìn nàng, thế nhưng vẫn cố
nén sát ý trong lòng: “Tỷ tỷ, sao ngươi không nghĩ tới, nếu người dẫn
ngươi tới đây là người tốt, vì sao lại dẫn ngươi tới chỗ sa phỉ Hách
Hách này. Nay còn khéo đến thế, đám sa phỉ này cũng bắt cả ta, nhất định đây là âm mưu nhằm vào Tây Lương gia chúng ta, cho nên chúng ta tạm
thời phải bỏ qua chuyện trước kia mà hỗ trợ nhau!”

Tây Lương Mạt nhìn Tây Lương Tiên, nhìn nàng ta ra
sức diễn kịch như vậy cũng thương tình ra vẻ do dự: “Chuyện đó… Vậy
chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”

Đáy mắt Tây Lương Tiên hiện lên một tia hưng phấn,
lập tức vươn tay kéo Tây Lương Mạt ra ngoài: “Đi, đi, muội muội nói cho
tỷ tỷ biết phải làm thế nào, nhất định đảm bảo chúng ta thuận lợi thoát
hiểm.”

Tây Lương Mạt không từ chối, mặc Tây Lương Tiên kéo
mình ra khỏi kều vải từ một cửa khác, nàng ngược lại muốn biết Tây Lương Tiên định làm trò quỷ gì.

Trong một giây xốc lên rèm cửa, Tây Lương Mạt bỗng
ngẩn ra, nhìn đám người không biết đứng ngoài từ lúc nào, Chuẩn Sát,
Chuẩn Khắc Khâm, Tô Cáp,… chưa nói đến đám tai to mặt lớn của sa phỉ,
ngay cả sư phụ yêu hồ nghìn năm hóa thân làm hại thế gian cũng đang cùng mọi người nhìn nàng chằm chằm.

Sau đó Tây Lương Tiên bỗng giật ống tay áo nàng đẩy
nàng về phía trước, miệng lắp bắp nói tiếng Hách Hách. Tây Lương Mạt
nhìn Tây Lương Tiên tuy cắn răng bập bẹ không biết đang nói gì, thế
nhưng dường như người Hách Hách đều hiểu được đại khái, đang dùng vẻ mặt quỷ dị nhìn nàng.

Tây Lương Mạt không khỏi nhướng mày, muội muội này
quả là ngoài dự đoán của nàng, có thể trong thời gian ngắn chấp nhận
thất bại, đồng thời nhanh chóng nghĩ đến cách chuyển bại thành thắng,
cho dù năm năm, mười năm cũng không tiếc, đồng thời chuẩn bị đầy đủ
khiến nàng phải bội phục.

Có điều Tây Lương Mạt còn cảm nhận được ánh mắt lạnh như suối ngầm của người nào đó, nàng nghiêng mặt đi nhìn Bách Lý Thanh
một cái, cười cười không nói gì.

Tây Lương Tiên nói một lúc lại phát hiện người trước mặt không có động tĩnh gì, ngược lại vẻ mặt quái dị nhìn chằm chằm nàng và Tây Lương Mạt, nàng không khỏi nóng lòng nhìn về phía Chuẩn Sát dẫn
đầu, cố gắng nở nụ cười kiều mị nịnh nọt: “Đại đầu lĩnh, ngài cảm thấy
đề nghị của ta thế nào, nếu ngài bắt ta đi để thị uy với vương đình Hách hách, đương nhiên phải để ta hầu hạ cạnh ngài mới đúng, không phải sao? Hôm nay ta vừa gặp Đại đầu lĩnh đã cực kỳ ngưỡng mộ phong thái của
ngài, Tiên nhi bằng lòng ở lại bên ngài sinh nhi dục nữ, đồng thời cố
gắng bảo đảm triều đình Trung Nguyên không truy cứu tội đánh cướp của
ngài, nói không chừng sẽ giúp ngại đoạt được vương tọa vốn thuộc về
ngài!”

Tây Lương Mạt nghe một lúc, ai ui, tuyệt quá, cưới
Tây Lương Tiên có nhiều “ưu điểm” vậy sao, vị này từ sau khi bị Đại
Trưởng Công Chúa tìm người phá thân xong da mặt dày đến không ngờ.

Những điều kiện như vậy đối với Chuẩn Sát mà nói, chỉ nghe thôi quả là có sức mê hoặc.

Nếu tin tức của Tây Lương Tiên không sai, Chuẩn Sát
này chính là con của Hách Hách Đại vương trước kia và Tây Lương Đại Phi, nói đi nói lại, hắn có thể coi như họ hàng xa của chị em bọn họ, đúng
là thú vị đây.

Tây Lương Mạt lộ ra nụ cười kỳ dị, nhìn về phía
Chuẩn Sát: “Đại đầu lĩnh Chuẩn Sát, vị muội muội này của ta nói điều
kiện gì với ngươi thế?”

Chuẩn Sát nhìn Tây Lương Mạt, ánh mắt cực kỳ có tính xâm lược lướt qua mái tóc ẩm ướt, thân thể yểu điệu ăn mặc mỏng manh
của Tây Lương Mạt, ánh mắt hiện lên một tia hoang dã: “Muội muội của
ngươi nói, ngươi bằng lòng thay nàng ta trở thành tế phẩm cho tử thần,
thật không?”

Thật không?

Tây Lương Mạt không nhịn được hơi buồn cười, ừm, tử
thần, cái tên này kỳ lạ nhưng vô cùng dễ lý giải, hôm qua nàng vừa mới
được tôn làm nữ thần vong linh, nữ tử thần, hôm nay lại thành tế phẩm.

Nàng mỉm cười hỏi: “À, nàng ta nói vậy sao? Vậy trở thành tế phẩm cho tử thần làm phải làm gì?”

Khi nói chuyện, ánh mắt nàng rơi vào gương mặt Tây
Lương Tiên, sắc mặt Tây Lương Tiên hoàn toàn tái mét, nhưng không biết
nàng ta chắc chắn cái gì, hoàn toàn không bất an bối rối, chỉ yên lặng
quan sát.

Chuẩn Sát còn chưa nói gì, một giọng nói lạnh giá
mỏng manh như vọng từ cửu tuyền vang lên: “Trở thành tế phẩm cho tử thần chính là đem người ra hiến tế, dùng máu thịt trên thân thể mình để tế
tự tử thần, sau đó để dân chúng Hách Hách chia nhau ăn, lễ tế coi như
hoàn thành.”

Tây Lương Mạt nghe vậy nhướng mày nhìn về phía Tây
Lương Tiên, cười nhạt: “Thì ra ta không biết Nhị muội muội của ta nghĩ
cho ta đến thế, còn nhường cho ta vinh quang trở thành vật tế cho tử
thần.”

Tây Lương Tiên nhìn nàng, cao ngạo oán độc nghiến
răng nói: “Ngươi chỉ là một tiện loại, dựa vào cái gì mà ngồi trên đầu
người Hàn gia chúng ta, nhà này do mẫu thân quản lý, ngươi hại bà thảm
như vậy đừng tưởng ta không biết, kết cục hôm nay coi như báo ứng trả
lại cho ngươi!”

“Báo ứng?” Tây Lương Mạt cười khẽ, không nói gì.

Ngược lại Tô Cáp ở bên như không nhịn được nữa hét
ầm lên: “Cái gì chứ, cũng có kẻ dám khinh nhờn nữ tử thần, nữ thần vong
linh như thế, công kích nữ tử thần sẽ dẫn đến tai họa, ả nên bị chim ăn
xác ăn sống!”

Bách Lý Thanh còn tương đối có trách nhiệm phiên dịch lại cho nàng ta một lần.

Tây Lương Mạt lập tức hiểu, thì ra “bữa tiệc lớn” Đại Trưởng Công Chúa sắp xếp cho Tây Lương Tiên là ở lúc này,

Tây Lương Tiên từ chắc chắn vừa rồi lập tức nhận ra
nguy cơ tứ phía, bởi đám đại hán Hách Hách xung quanh có vẻ muốn xông
lên xé xác nàng.

Nàng chỉ có thể trốn phía sau Tây Lương Mạt, đáng
thương đáng thẹn nhìn về phía Chuẩn Sát: “Đại đầu lĩnh, vừa rồi chúng ta đã động phòng, thiếp thân còn muốn hầu hạ ngài.”

Thế nhưng Chuẩn Sát không nhìn nàng, chỉ mất kiên
nhẫn nói với Tô Cáp: “Được rồi, để nữ nhân này mau đi hầu hạ các huynh
đệ cùng ra ngoài lần này, mọi người đều rất cực khổ, chờ tối nay có thịt mỹ nhân hầu hạ!”

Dứt lời bỏ đi không quay đầu lại, Tây Lương Tiên
không dám tin nhìn bóng lưng hắn, sau đó muốn đuổi theo lại bị một đám
sa phỉ Hách Hách kéo tay, đám sa phỉ Hách Hách này lộ ra nụ cười dữ tợn
dâm loạn, nụ cười này trong mắt Tây Lương Tiên biến thành ma quỷ, bọn
chúng cố gắng kéo Tây Lương Tiên rời khỏi Tây Lương Mạt.

Cuối cùng Tây Lương Tiên nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu
lên điên cuồng quơ hai tay, phát điên kêu to với Tây Lương Mạt: “Ngươi,
quả nhiên vẫn là ngươi, sao ta có thể tin ả điếm đê tiện muốn dồn ta vào chỗ chết như ngươi sẽ giúp ta!”

Tây Lương Mạt buồn cười nhìn Tây Lương Tiên ở trước
mắt, lười biếng nâng cằm nàng ta: “Ta nào có lừa ngươi, Nhị muội muội,
người dẫn ta tới quả thật không cho ta ra khỏi lều, không tin ngươi hỏi
hắn xem.”

Lúc này Tây Lương Tiên mới chú ý tới một bóng người
cao gầy im lặng đứng phía sau Tây Lương Mạt, nửa mặt đeo mặt nạ quỷ bằng vàng, khí thế kinh người.

Bách Lý Thanh mỉm cười nhìn nàng, tháo mặt nạ xuống: “Tín Phi nương nương, đã lâu không gặp.”

Trong nháy mắt Tây Lương Tiên hiểu tất cả, nàng phát điên gào lên với Tây Lương Mạt, cố gắng vươn tay cào mặt Tây Lương Mạt: “Là ngươi, tất cả đều do ngươi làm, ngươi cấu kết với Cửu Thiên Tuế!”

Tây Lương Mạt không chút nể tình vung một cái tát
lên mặt Tây Lương Tiên, cười nhạt: “Đúng thế, đều do ta, mẫu thân ngươi
chết chìm trong thùng phân, Tây Lương Đan hỏng mặt nếm hết khổ trong
trang viên, bao gồm cả ngươi bị gãy chân, bị Đại Trưởng Công Chúa mang
đi, hòa thân Hách Hách, đến giờ chết không chỗ chôn, đều do ta, thế thì
sao?”

P/s: Quả da mặt này chắc có thể lột ra làm thớt, chặt nghìn năm không vỡ nứt. Quả là vô địch *tấm tắc*


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.