Cuồng Phi Sủng Vương

Cuồng Phi Sủng Vương – Chương 1187



Chương 1187

“Vì sao?”

“Chuyện này… thứ cho ta không trả lời, cô vẫn nên rời đi đi”.

Thái độ của người gác cửa cũng coi như cung kính, nhưng từ trong ánh mắt bọn họ có thể nhìn ra được, bọn họ hoàn toàn không tin nàng là Dạ Vương phi.

Đúng vậy, nàng ăn mặc thế này, cộng thêm chẳng có tùy tùng nào, là ai thì cũng sẽ không tin.

“Ken két” một tiếng, cổng lớn của phủ Tướng quân bị mở ra, một nam tử mặc áo xanh ôn tồn lễ độ, cử chỉ tao nhã khiêm nhường chậm rãi đi ra.

Nam tử cũng chỉ khoảng chừng hai mươi, trong tay cầm một cây quạt giấy, vẻ ngoài thanh tú, phong thái hiên ngang.

“Nhị công tử!”, hai hạ nhân rối rít hành lễ.

Thanh niên gấp cây quạt lại, ra hiệu bọn họ đứng dậy.

Trong khoảnh khắc vừa đi ra ngoài, hắn ta đã chú ý tới Cố Thanh Hy.

Có lẽ Cố Thanh Hy hóa trang giả nam quá vội vàng, cộng thêm mái tóc đen cũng chỉ tùy tiện buộc lại, rất dễ khiến người ta nhận ra là nữ giả nam trang.

Lưng nàng thẳng tắp, mắt ngọc mày ngài, có một khuôn mặt tuyệt đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Mặc dù nàng không nói gì, nhưng chỉ đứng ở nơi đó đã có loại cảm giác tôn quý ngự trị trên chín tầng trời, loại tôn quý này là bẩm sinh đã có, khắc sâu trong xương cốt, không cho phép người khác khinh nhờn.

Tiêu Vũ Lâu chắp hai tay lại, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng nói: “Tại hạ Tiêu Vũ Lâu, không biết cô nương là…”

“Cố Thanh Hy!”

Tiêu Vũ Lâu hơi kinh ngạc, sau đó khẽ nở nụ cười, tựa như sen tuyết trên núi băng nở rộ trong đêm.

“Hóa ra là cô nương! Ngưỡng mộ đã lâu, đáng tiếc đại hội đấu văn tổ chức đúng lúc tại hạ có việc, không thể tham dự, bỏ lỡ vở kịch lớn kia. Dạ Vương phi tài hoa hơn người, thật sự khiến người ta khâm phục”.

“Ha ha… Tiêu nhị công tử và mấy người Thượng Quan phu tử được mệnh danh là Tứ Đại Tài Tử bậc nhất thiên hạ, ta chỉ có chút tài vặt này, sao dám múa rìu qua mắt thợ”.

Cố Thanh Hy mỉm cười hơi mất tự nhiên.

Tiêu nhị công tử này và Tiêu Vũ Hiên gần như cùng một khuôn đúc ra nhưng tính cách lại khác biệt quá lớn.

Nàng vẫn thích kiểu người tùy tiện cẩu thả như Tiêu Vũ Hiên hơn, kiểu người văn vẻ nho nhã này, thật sự khó nói chuyện mà.

“Dạ Vương phi khiêm tốn rồi, tài hoa Dạ Vương phi thể hiện trong đại hội đấu văn khiến Tiêu mỗ hổ thẹn, cho dù ngày đó tham gia cũng ắt sẽ thua cuộc, không biết Tiêu mỗ có thể cả gan hỏi một câu, sư thừa của vương phi là người từ nơi nào, Tiêu mỗ cũng muốn đến học tập một chút”.

“Cái này… ta tự học thôi, đúng rồi, Tiêu Vũ Hiên có ở nhà không?”

Cố Thanh Hy không muốn nói nhiều với hắn ta, vội vàng đổi chủ đề.

Nếu thật sự bàn luận kiến thức với kiểu người mọt sách này, chắc mấy ngày mấy đêm cũng không thoát ra được.

“Gia đệ đang ở trong phủ, nếu Dạ Vương phi có việc tìm hắn, Tiêu mỗ dẫn cô vào”.

“Vậy thì cảm ơn”.

“Khách khí rồi! Dạ Vương phi đến rất đúng lúc, nghe nói quan hệ giữa gia đệ và cô rất thân thiết, không biết Dạ Vương phi có thể khuyên hắn một chút”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.