Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai – Chương 740



Chương 740

Tiếp đó, cạch một tiếng!

Cũng giống như trái tim cô thót lên một cái!

Vứt chén xuống, vừa ra khỏi nhà bếp thì liền nhìn thấy tên Bắc Minh Quân đó, trước ngực đang ôm bó hoa tươi, từ từ đi vào nhà…

Anh vẫn kiêu ngạo như mọi khi.

“Bắc Minh Quân, sao anh lại có chìa khóa nhà tôi? !!!”

Bắc Minh Quân chậm rãi thu chìa khóa lại, nhún nhún vai: “Chủ nhà có chìa khóa của người thuê thì có gì lạ sao?”

Cô lập tức nổi trận lôi đình, trừng mắt nhìn anh: “Anh rốt cuộc muốn thế nào?! Trả chìa khoá cho tôi!”

Mi tâm anh nhíu lại, trên tay cầm một bó hoa, hơn nữa lại là một bó hoa hợp hoan, từ từ sải bước đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, đưa hoa cho cô, giống như là bố thí vậy—

“Nếu như cô cảm thấy để người của tiệm hoa đến đưa không đủ thành ý, vậy bây giờ tôi đích thân tặng cho cô…”

Nhìn bộ dạng của anh, hoàn toàn không có ý trả lại chìa khóa!

“Tôi không cần!” Cô trở tay đẩy số hoa hợp hoan chướng mắt đó một cái, bàn tay đầy dầu rửa bát đã làm nhuốm lên những bông hoa, làm vấy bẩn cả một mảnh …

Anh theo bản năng cau mày.

Cái động tác này, cô quá đỗi quen thuộc rồi, nhướng mày: “Sao, không chịu nổi dơ bẩn rồi sao?”

“…” Anh mím môi, giống như là đang nhẫn nhịn, đôi con ngươi đen láy sâu thẳm ai oán mà liếc cô một cái: “Số hoa trước đó, cô gửi cho Sunny thì cũng thôi đi. Nhưng viết lung tung chuyện hôn sự của tôi với Sunny, cô không cảm thấy quá đáng sao? Cô rõ ràng biết tôi và Phỉ Nhi…”

Trái tim cô chợt thắt lại, khẽ híp đôi con ngươi, không dám tin mà cười khẩy một tiếng: “Tôi quá đáng? Bắc Minh Quân, anh sắp đính hôn với Phỉ Nhi rồi, vậy mà còn chạy đến đây tặng hoa cho tôi! Rốt cuộc là ai quá đáng đây?!”

Sắc mặt anh trầm xuống, động tác ôm bó hoa có chút cứng nhắc: “Chuyện này, tôi không cãi nhau với cô.”

Hoặc là, tự anh biết mình đuối lý, không muốn nhắc đến chuyện đính hôn trước mặt cô.

Ngừng lại một chút, anh lại nói: “Nhưng số hoa này là tôi đích thân lựa chọn tặng cho cô, bọn chúng cũng có sinh mệnh, tại sao cô cứ giẫm đạp vậy?…Không lẽ cô không nhìn ra, tôi thật lòng muốn đình chiến với cô sao?”

“Tôi không cảm thấy anh tặng hoa hợp hoan là cố ý muốn đình chiến với tôi!” Cô hừ lạnh.

Sắc mặt anh khẽ giận dữ, nhịn không được mà cất cao giọng: “Ngôn ngữ hoa của hoa hợp hoan rõ ràng như vậy, cô còn không nhìn ra sao?”

Cô đột nhiên trợn trắng mắt một cái, biểu cảm cực kỳ khinh thường.

Đương nhiên, là muốn hợp hoan với cô a!

“Ngôn ngữ hoa là mãi mãi ân ái, tình nghĩa có đôi, phu thê hảo hợp! Ngài Bắc Minh, anh cảm thấy cái này có thích hợp với tôi không? Anh nên tặng cho Phỉ Nhi của anh mới đúng a!”

Đôi con ngươi anh chợt tối sầm, trên khuôn mặt anh tuấn của anh loé qua ánh sáng lửa ẩn nhẫn.

Người phụ này thật biết cách khơi dậy sự giận dữ của anh.

“Hoa hợp hoan này là tôi tặng cho cô! Cũng chỉ tặng cho cô!” Anh lạnh lùng thốt ra câu này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.