Ải Tình Vị Đắng Trên Đầu Môi

Ải Tình Vị Đắng Trên Đầu Môi – Chương 47: Dù Chỉ Là Thương Hại



Cửa hàng hoa Hải Đường…
Shop hoa hôm nay khá đông khách, nhưng bà chủ lại ngồi thẩn thơ ở quầy tính tiền chứ chẳng ra chăm sóc khách hàng như thường lệ.
Mọi việc đều do Đặng Thành Khiêm thay cô lo liệu, vì hôm nay anh được nghỉ, nên sang phụ.
Thấy cô như vậy, anh cũng biết tâm trạng lại không tốt.

Chính xác là từ hôm đồng ý lời cầu hôn tới nay, thì thái đột của cô đã khác.
Đến khi vắng khách, Đặng Thành Khiêm định đến nói chuyện với Lam Hải Như, thì đúng lúc này lại có một người phụ nữ trung niên bước vào.
Trông bà ăn mặc sang trọng, phong thái tôn nghiêm từ một quý bà.
Khi Lam Hải Như nhìn thấy bà ấy, thái độ liền trở nên khẩn trương, kính cẩn bước ra, chào hỏi:
“Mẹ! À không, bác…”
“Cứ gọi ta là mẹ như trước, xưng hô thay đổi, mẹ thấy không quen.” Bà Ngụy nắm tay cô, ôn nhu đề nghị.
Thật bật ngờ, khi bà lại đích thân tới đây tìm cô.

Lúc này, bà Ngụy đã nhìn sang người đàn ông đang đứng gần đó, rồi khẽ hỏi:
“Cậu này là chồng sắp cưới của con đó sao?”
Lam Hải Như không nghĩ rằng sẽ nhận được câu hỏi thế này.

Vậy, phải trả lời thế nào đây? Sao cô lại bối rối, ngập ngừng mãi mới đáp:
“Vâng! Anh ấy tên Thành Khiêm ạ!”
Cuối cùng cô cũng chịu xác nhận, nhưng lúc đó Đặng Thành Khiêm dường như vẫn không vui, vì anh đã thấy nét mặt do dự của cô.

Anh có thể đoán ra quý bà này là ai, nhưng cũng không nói gì, chỉ cúi đầu chào bà ấy theo phép tắc.
Bà Ngụy cũng rất vui vẻ đáp lễ, rồi nhìn sang Lam Hải Như, hỏi:
“Con rảnh không, mẹ muốn nói chuyện riêng với con một chút!”
“Dạ được!” Đáp xong, cô liền nhìn sang Đặng Thành Khiêm.
“Anh xem cửa hàng giúp em nha, em ra ngoài một lát sẽ quay lại!”
“Ừm, em đi đi!” Anh vẫn vui vẻ.
Sau đó, Lam Hải Như cùng bà Ngụy đến quán cà phê cách cửa hàng không bao xa để hàn huyên, trò chuyện.

Dù sao cũng một năm rồi không gặp, tin rằng cả hai đều có rất nhiều điều muốn hỏi…
“Ba với mẹ vẫn khỏe ạ?”
“Ba mẹ khỏe, chỉ có…!Mà thôi, nói chuyện của con trước đi.” Bà Ngụy cứ ngập ngừng, muốn nói nhưng thôi, rồi lại nói:
“Mẹ nghe tiểu Tần nói con sắp kết hôn…!Chắc cậu thanh niên đó rất yêu thương và trân trọng con, nên mới khiến con rung động, rồi quyết định tiến tới hôn nhân…!Mẹ thấy vui khi nhìn con có được hạnh phúc của mình.”
Trong giọng nói của bà, có chân thành vui mừng cho cô, cũng có một chút đau lòng khi nghĩ tới con trai mình.
Ngụy Tần Khôn từng nói, không muốn bà tìm Lam Hải Như.

Nhưng bà không thể, bà muốn gặp cô để biết rõ trong lòng cô, có phải thật sự không còn tình cảm gì với anh nữa không.
Cũng không nghĩ rằng, cuộc gặp gỡ này lại ngượng ngùng đến thế…

“Mẹ! Có phải, sức khỏe của anh Tần Khôn hiện đang không tốt? Con nghe anh họ nói, anh ấy vừa nhập viện cách đây ít ngày, hiện giờ đã ổn hơn chưa mẹ?”
Cuối cùng, Lam Hải Như cũng bày tỏ sự quan tâm dành cho người đàn ông ấy.

Chắc cô sẽ không biết, bà Ngụy hiện đang vui đến nhường nào.
Bà xúc động, khẽ lắc đầu buồn bã, rồi nói:
“Thật ra, tiểu Tần không cho mẹ tìm con.

Thằng bé bảo rằng, muốn con an yên sống cuộc sống của mình.

Nhưng nhìn con mình khổ sở, thật lòng mẹ không chịu được.”
Nhìn dáng vẻ khổ tâm của bà, Lam Hải Như đã nhíu mày vì cảm thấy ẩn sau là một vấn đề không nhỏ.
Chủ động nắm tay bà, cô ân cần thăm hỏi:
“Anh ấy bị sao hả mẹ?”
Đôi mắt bà Ngụy đỏ au, ngấn lệ.

Nhìn cô, phải đắn đo lắm mới chịu nói:
“Tuy may mắn vượt qua tai nạn năm trước, nhưng sau đó một thời gian, sau những lần đau đầu đến mất khống chế, bác sĩ đã phát hiện những khối u thần kinh đệm trong đầu tiểu Tần.

Nhưng thằng bé cứ không chịu phẫu thuật, mỗi lần đau đầu chỉ dùng thuốc cho qua, kéo dài tới nay đã khiến các khối u tiến triển xấu hơn, nếu vẫn không chịu tiến hành cắt bỏ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Bà Ngụy nghẹn ngào, Lam Hải Như cũng không còn giữ được sắc mặt bình ổn.

Đôi con ngươi thanh thuần, giờ lại phủ lên màn lệ mỏng manh như sương.
Một năm qua, Ngụy Tần Khôn đã trải qua biết bao đau khổ, nhưng ngày gặp lại cũng không một lời than vãn, oán trách, trái lại còn mong cô hạnh phúc khi thấy cô tìm được người phù hợp.
Ngụy Tần Khôn anh, cao thượng quá rồi.

Làm vậy để khiến cô thấy bản thân mình tuyệt tình thế nào hay sao?
“Tiểu Tần nói, không muốn người khác thương hại.

Cũng không muốn con biết chuyện này, nó đã chấp nhận buông tay để con hạnh phúc.

Bởi vì ai cũng biết, con lựa chọn rời đi là vì oán giận.

Mẹ thương con trai mẹ và con cũng thương con của mình.

Con mất con, lòng đau tan tác.

Mẹ mất cháu, mẹ cũng đau lòng, nhưng đứa bé cũng là con của tiểu Tần mà con, sẽ thế nào nếu chính mình lại là kẻ vô tình gián tiếp hại chết con của mình chứ? Có phải cũng tan nát cõi lòng, tự dằn vặt đến mức muốn chết quách đi cho xong không?”
Nắm tay Lam Hải Như, bà Ngụy tiếp tục ngậm ngùi bày tỏ nỗi lòng:
“Mẹ không dám xin con tha thứ cho con trai mẹ, nhưng mẹ mong con có thể nghĩ lại chút tình cảm, nghĩ lại tiểu Tần cũng từng bất chấp tính mạng để bảo vệ con, coi như đã cố gắng sửa chữa lỗi lầm, mà trở về, khuyên nhủ thằng bé làm phẫu thuật, được không? Dù chỉ là thương hại cũng được.”
Lam Hải Như im lặng.
Nếu cô quay trở về, vậy Đặng Thành Khiêm phải làm sao? Cô đã gật đầu đồng ý làm vợ anh, hôn lễ cũng đã chọn ngày…
Ông trời thật biết tạo ra nghịch cảnh trớ trêu, khiến cô hết lần này tới lần khác rơi vào mối quan hệ ba người.

Một lần bị chọn, một lần phải chọn và lần nào cũng đau….


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.