Đừng Buông Tay Anh

Đừng Buông Tay Anh – Chương 37: Bẫy Nhẹ Nhàng



Tây trang khoác trên người cô rơi xuống đất.

Cô ngẩng mặt lên, ánh đèn đường mờ nhạt mà ấm áp đổ xuống, phủ lên người cô một tầng nhàn nhạt ma mị mông lung, nốt ruồi lệ kia vẫn an tĩnh ở đó, không tiếng động mà câu dẫn người.

Đẹp vô cùng.

Xung quanh không gian yên tĩnh, chỉ có hơi thở nhàn nhạt của họ là rõ ràng, đan xen, quấn lấy nhau, nảy sinh ra vô tận ái muội.

Hạ Cảnh Tây hầu kết nhẹ lăn.

Giây tiếp theo, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve lên hầu kết của anh, nhiệt độ thuộc về cô lặng lẽ xâm nhập vào từng lỗ chân lông của anh, lại nhanh chóng lan đi khắp cơ thể.

Giống như trước đây khi cô còn ở bên anh.

Trong nháy mắt, ánh mắt Hạ Cảnh Tây càng lúc càng tối.

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tang Nhược lặng lẽ nhìn anh.

“Hạ Cảnh Tây.” Ý cười nhợt nhạt tràn ra, đầu ngón tay cô lướt nhẹ chu du trên yết hầu anh, cô nhẹ nhàng nói: “Anh muốn nói gì với tôi sao?”

Vẻ mặt Hạ Cảnh Tây vẫn không thay đổi, vẫn luôn bình tĩnh, chỉ là ánh mắt càng ngày càng tối như đại dương sâu thẳm, không thấy đáy.

Đôi môi đỏ mọng của Tang Nhược hơi cong lên.

“Không có sao?” Cô nhẹ hỏi, vô tình để lộ vẻ phong tình quyến rũ và sự thất vọng nhàn nhạt.

Cô làm bộ dáng muốn thu tay lại.

Cùng lúc đó nhiệt độ của người đàn ông lan tỏa dọc theo làn da cô.

Hạ Cảnh Tây đột nhiên nắm cổ tay cô.

Tang Nhược nhướn mày, muốn tránh thoát.

Làn da dưới lòng bàn tay tinh tế mềm mại, Hạ Cảnh Tây vô thức nắm chặt không cho cô có khả năng thoát ra.

Ám mắt thật sâu mà nhìn chằm chằm, đem gương mặt cô khóa chặt, hầu kết lần nữa lăn lăn, cuối cùng anh cất giọng trầm thấp và bình tĩnh nói: “Buổi tối trời chuyển lạnh, anh đưa em về.”

Tang Nhược không nhúc nhích.

Sau một lúc lâu sau.

Môi cô hơi nhếch lên vài phần cong cong, cổ tay khẽ chuyển động, thấy anh không buông ra, cô hơi hơi nhíu mày, nửa làm nũng nửa oán giận mà mở miệng: “Hạ Cảnh Tây, anh làm tôi đau.”

Lời nói mềm mại, điệu bộ này kiểu nói chuyện này đã lâu không thấy, ánh mắt Hạ cảnh tây lặng lẽ tối thêm hai phần.

Trong mắt cô hiện lên sự ủy khuất.

Làn da anh đang nắm dường như trở nên nóng bỏng không thể giải thích được, sợ có vết đỏ hiện ra, cuối cùng anh vẫn là nới lỏng tay.

Không ngờ trong nháy mắt tiếp theo, bàn tay vừa được tự do kia lại bám vào vai anh, cùng với tay kia, như có như không mà câu lấy cổ anh, vẫn là chủ động giống lần trước.

Hô hấp Hạ Cảnh Tây hơi ngưng trệ.

Khoảng cách càng gần, kiều diễm lưu chuyển.

Chỉ cần cô hơi ngẳng lên một xíu, chỉ cần anh cúi xuống là có thể hôn cô, giống như mỗi lần ở bên nhau lúc trước vậy.

“Tôi còn tưởng rằng.” Ngón tay chậm rãi lướt nhẹ sau cổ Hạ Cảnh Tây, lòng bàn tay ái muội mà chạm vào da thịt anh, Tang Nhược cùng anh đối diện: “Anh muốn làm gì, chỉ là đưa tôi về nhà thôi?”

Cô thở dài một cái, dường như là thất vọng.

Mùi nước hoa nhàn nhạt thuộc về cô quanh quẩn chóp mũi, xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, giống như vẻ mặt cô lúc này vậy, dụ hoặc nhân tâm.

Cổ họng Hạ Cảnh Tây căng ra.

“Tang Nhược……” Anh cố gắng kiềm chế, khàn khàn trầm thấp gọi tên cô, nhưng u ám nơi đáy mắt đã mãnh liệt dâng lên như thuỷ triều.

Tang Nhược nhìn anh.

Hai giây sau, đầu ngón tay cô hơi dừng lại, động tác một lần nữa hờ hững vuốt áo sơ mi của anh: “Nếu anh không có lời muốn nói với tôi, vậy không bằng để tôi hỏi anh vậy.” Cô cười cười: “Là anh ép Tri Yến chia tay tôi, đúng không?”

Hạ cảnh tây không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô.

“Không nói lời nào vậy xem như là ngầm thừa nhận?”

Hạ Cảnh Tây mím chặt môi.

Tang Nhược nghiêng nghiêng đầu, khẽ cong môi chế giễu: “Nếu không là Tri Yến thì còn có những người khác, tôi quen bạn trai, anh sẽ ép họ chia tay tôi sao? Tôi không thể có bạn trai?”

Hạ Cảnh Tây không đáp lại, dục vọng chiếm hữu lặng lẽ lưu chuyển.

Sự im lặng lan tràn, hai người nhìn nhau, ai cũng không nhúc nhích.

Ý cười xinh đẹp trên môi không hề biến mất nhưng cũng không có chút độ ấm gì, hàng mi dài nhẹ chớp, Tang Nhược bỗng nhiên nhón mũi chân, chậm rãi tới gần: “Hạ Cảnh Tây, anh rốt cuộc muốn thế nào đây?”

Tay cô vẫn quấn trên cổ anh.

Mắt thấy, đôi môi đỏ mọng của cô càng ngày càng gần, dần dần chỉ còn cách khoảng một tờ giấy mỏng……

“Tang Nhược.” Hạ Cảnh Tây ánh mắt không chịu khống chế mà dừng ở trên mặt cô không hề muốn dời đi, biết rõ sự ôn nhu lúc này của cô chỉ là một cái bẫy, nhưng anh vẫn cam tâm tình nguyện nhảy vào.

Anh ôm eo cô, thật cẩn thận mà dịu dàng dán sát vào mình.

“Anh sẽ không giống như một đứa trẻ không biết tự chủ mà cho em những lời thề non hẹn biển.” Giọng nói anh khàn khàn, cuối cùng là nói: “Anh sẽ đem những gì đã thiếu em trả cho em, sẽ cho em tất cả những điều tốt nhất.”

Anh đem lời thật lòng từ trong trái tim muộn màng đến trao cho cô.

Làn gió đêm khẽ thổi qua, một lọn tóc dán trên mặt Tang Nhược, càng làm tăng thêm vẻ đẹp.

Có chút ngứa.

Ngón tay thon dài của Cố Cảnh Tây nhẹ nhàng vuốt lọn tóc ra sau tai cho cô, cố gắng không chạm vào mặt cô, không đem cô ôm chặt vào lồng ngực mừng, nhưng tầm mắt trước sau vẫn không rời khỏi Tang Nhược: “Tang Nhược, em tin anh lần này đi.”

Tang Nhược không có đáp lại, chỉ là nặng nề mà nhìn anh.

Hạ cảnh tây cũng không nói thêm gì nữa.

Sau một lúc lâu sau.

Tang Nhược khẽ cắn môi, không đáp mà hỏi lại: “Anh biết tôi dị ứng với bắp ư?”

Hạ Cảnh Tây ánh mắt sâu thẳm.

“Ừm.” Trong cổ họng như bị nghẹn, anh đáp lại.

Đôi môi đỏ mọng của Tang Nhược khẽ giương lên: “Cố ý đặt cá nướng cho tôi?”

“Phải.”

“Tấm thiệp cùng hoa tươi đều là anh đưa đến?”

“Phải.”

Tang Nhược nhìn Hạ Cảnh Tây lòng bàn tay bắt đầu tùy ý xẹt qua sau cổ anh, đã biết rõ nhưng lại cố tình nhẹ nhàng bâng quơ mà hỏi: “Mấy ngày nay đi phim, từ sáng đến tối anh đi theo sau xe tôi là muốn đưa tôi đi?”

Hạ Cảnh Tây mở miệng: “Đúng vậy.”

Đầu ngón tay tùy tiện dừng trên cúc áo sơmi anh, đáy mắt hình như có dòng cảm xúc khác lưu chuyển, giọng nói Tang Nhược hơi thấp một chút, không còn nguội lạnh: “Từ trước đến nay anh chưa bao giờ làm những việc này, tôi dường như là muốn cảm động đấy.”

Đầu ngón tay cô chuyển tới đâu, đều có cảm xúc khác lạ lặng yên lan ra đến đó.

“Hạ Cảnh Tây.” Một tiếng đột nhiên vang lên, dường như không tiếp tục diễn nữa, trở lại với giọng điệu mềm mại làm nũng lúc trước.

Quen thuộc mà xa lạ.

Đã lâu quá rồi không thấy, cổ họng Hạ Cảnh Tây trong phút chốc như có thứ gì nắm chặt lại, máu trong cơ thể như ngừng chảy.

Tang Nhược nhìn anh, nhếch môi, đôi mắt sáng hiện lên ý cười yếu ớt.

“Anh đang theo đuổi tôi?” Động tác đầu ngón tay cô di chuyển càng thêm tuỳ tiện.

Hầu kết Hạ Cảnh Tây lăn lăn, áp chế một cỗ khát vọng kia, thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy.”

Tang Nhược cười, ý cười rõ ràng gia tăng thêm hai phân.

“Vậy anh muốn tôi trở lại bên cạnh anh?” Hàng lông mi nhẹ nhàng vỗ, cô chậm rãi đem khoảng cách giữa hai người rút ngắn hơn nữa, hơi thở ấm áp từ đôi môi không chút ngần ngại phun trên mặt anh.

Cánh tay đang ôm eo cô vô thức dùng sức một chút, tiết tấu hơi thở khẽ biến, dường như có cái gì đó đang ngo ngoe rục rịch.

Hết lần này đến lần khác, ngón tay đang nghịch cúc áo chậm rãi vươn lên chạm vào mặt anh, nhẹ nhàng lưu chuyển dọc theo đường nét trên gương mặt, như người yêu đang thân mật với nhau.

“Trả lời tôi.” Giữa khóe mắt cùng đuôi lông mày tràn ra ý vị quyến rũ người, Tang Nhược áp sát vào anh, dùng âm thanh trầm thấp mà chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy: “Muốn vậy sao?”

Khoảng cách rất gần, nhiệt độ nóng như ngọn lửa thiêu đốt người vậy.

Ánh mắt Hạ cảnh Tây va chạm vào ánh mắt cô, trong mắt cô nhiễm một chút thẹn thùng, giống như còn có không dám tin tưởng cùng chờ đợi mờ mờ ảo ảo.

Những thứ kia như sắp bật ra khỏi lồng ngực, hầu kết anh lại chuyển động khó khăn.

Tang Nhược thấy vậy.

Đầu ngón ngừng chạm vào mặt anh một lần nữa lại vuốt xuống áo sơmi, thong thả di chuyển dường như không đủ, cô nhìn anh, dưới cái nhìn chăm chú của anh mà mở ra một viên cúc áo.

“Không nói lời nào sao?” Cô cười, ánh mắt liễm diễm, ánh mắt như chứa sự giận dỗi cùng oán trách, vừa làm nũng nhưng cũng vừa khiêu khích: “Không dám à? Nếu không nói, vậy tôi sẽ……”

Lời còn chưa nói hết, đầu ngón tay cũng chưa kịp rút lại thì một lần nữa bị anh nắm lấy.

“Muốn.” Giọng nói Hạ Cảnh Tây phát ra trầm vô cùng.

Anh nhìn chăm chú vào mặt cô, nhìn chằm chằm vào viên nốt ruồi lệ kia, u ám nơi đáy mắt dâng lên mãnh liệt như thuỷ triều.

“Anh muốn.” Anh nặng lặp lại lần nữa, như cô mong muốn: “Anh muốn em trở lại bên anh.”

Tang Nhược cởi cúc áo sơmi của anh ra, lông mi nhẹ chớp: “Muốn đến bao nhiêu?”

Đôi mắt sâu thẳm của Hạ Cảnh Tây càng thêm u ám, đặc lại như mực.

“Rất muốn.” Anh trầm thấp nói.

Tang Nhược ý cười càng thêm rạng rỡ.

“Rất muốn là bao nhiêu?” Cô giống như một cô gái lần đầu lâm vào tình yêu cuồng nhiệt, ánh mắt trong suốt vô tội mà nhìn anh, cố chấp muốn nghe những lời ngọt ngào từ anh.

Mỗi cái cau mày, mỗi một nụ cười, rõ ràng là một yêu tinh mê hoặc người khác.

“Nằm mơ cũng muốn.” Từng âm tiết nặng nề vẫn tràn ra từ cổ họng Hạ Cảnh Tây, trong nháy mắt, anh dường như biến thành một tên nhóc vắt mũi chưa sạch, lời cô muốn nghe cũng chính là khát vọng chân thật nhất trong lòng anh.

Bốn mắt nhìn nhau.

Động tác tay Tang Nhược hơi ngừng lại, rồi lại lần nữa di chuyển trên áo sơmi anh: “Anh yêu tôi như vậy?”

Giữa hàng lông mày từ đầu đến cuối luôn phát ra ý cười xinh đẹp động lòng người như vậy, cô nhìn anh, rồi bỗng dưng lại chậm rãi tiến đến gần, hơi thở tựa hoa lan hỏi: “Hơn một năm này, anh từng có người phụ nữ khác không?”

“Không có.” Đường quai hàm mơ hồ dần dần căng chặt, Hạ Cảnh Tây thấp giọng phủ nhận.

“Chỉ có tôi?”

“Chỉ có em.”

Tang Nhược cùng anh đối mặt, cười như không cười mà câu môi: “Để tôi kiểm tra xem.”

Hạ Cảnh Tây hầu kết lăn, nhất thời chưa kịp phản ứng đây là có ý gì, theo bản năng muốn hỏi kiểm tra thế nào, giây tiếp theo, hơi thở của anh ngưng trệ ——

Vạt áo sơ mi bị cô kéo ra khỏi quần tây, tùy ý buông xuống, đồng thời, tay cô cũng để trên dây thắt lưng màu đậm của anh, như muốn cởi nó ra.

Hạ Cảnh Tây đột nhiên cầm tay cô.

Tang Nhược phảng phất như không phác giác được, thậm chí, gương mặt cô còn chậm rãi ngẩng lên, cơ hồ dán sát vào anh.

Cô nhẹ nhàng hít một hơi, lòng bàn tay áp lên ngực Hạ Cảnh Tây.

Một chút lại một chút, trái tim của anh nhảy lên vừa nhanh vừa có lực.

Cô cười yêu kiều: “Hình như không có mùi của người phụ nữ khác.” Cô dừng một chút, giọng điệu thoáng kéo dài: “Tim đập hơi nhanh, bởi vì tôi à?”

Khoảng cách giữa cô và anh hầu như không có kẽ hở.

Thái dương Hạ Cảnh Tây đột nhiên giật giật.

“Tang Nhược.” Thanh âm của anh càng khàn hơn, dường như cố gắng kiềm chế nhưng rốt cuộc vẫn không thể khắc chế được.

Cố tình, môi cô còn như có như không mà cọ qua cằm anh, cảm xúc tê lại như dòng điện chạy dọc các dây thần kinh, giống như mỗi lần ở bên nhau lúc trước nhưng lại có chút không giống.

Hô hấp Hạ Cảnh Tây phút chốc ngưng trệ.

“Tang……”

Đầu ngón tay cô đặt nhẹ lên môi anh, không hề báo trước.

Trong nháy mắt, u ám trong mắt Hạ Cảnh Tây lại dâng lên mãnh liệt.

“Kiểu kiểm tra này hình như vẫn chưa đủ.” Thắt lưng vẫn bị cô cởi ra, Tang Nhược nhìn chăm chú vào anh không chớp mắt, cố ý chậm rãi hướng lên anh mà thổi khí: “Hạ Cảnh Tây, lúc trước chúng ta cũng không phải là không có ở bên ngoài làm qua?”

Dứt lời, thắt lưng của anh bị cô rút ra.

Ngón tay cô chậm rãi nhẹ nhàng……

“Tang Nhược.” Hạ Cảnh Tây bỗng dưng khàn khàn lên tiếng, siết cổ tay cô làm cho nó dừng động tác lại.

Tang Nhược cười khẽ: “Không phải muốn tôi trở lại bên cạnh anh sao, không phải muốn tôi sao?” Đầu ngón tay cô nhẹ điểm: “Hạ Cảnh Tây, tôi muốn nghe lời nói thật từ anh.”

Một cỗ ham muốn chiếm hữu mãnh liệt đối với cô cơ hồ muốn phá đất chui lên, Hạ Cảnh Tây vẫn là kiềm chế, nhưng anh cũng không che dấu dục vọng đối với cô.

“Anh muốn.” Anh nói: “Nhưng……”

“Yêu tôi như vậy sao?” Tang Nhược hỏi lại, lúm đồng tiền như hoa, âm cuối nhẹ nhàng giương lên, hình như có ái muội quấn quanh trong đó.

Ánh mắt Hạ Cảnh Tây nặng nề nhìn chằm chằm vào cô.

Khóe môi Tang Nhược cong lên.

Tay trái cô lần nữa câu lên cổ anh, cô vẫn cười yếu ớt, chỉ là không có sự thẹn thùng và nhiệt tình nào khác:: “Làm nhiều điều như vậy, rốt cuộc là muốn theo đuổi tôi quay lại, hay vẫn là nước ấm nấu ếch xanh buộc tôi, hử?”

Cách tay Hạ Cảnh Tây đang ôm eo cô thoáng dùng sức, anh muốn nói gì đó.

“Anh chỉ có tôi.” Cô kề sát bên tai anh, thấp giọng nhưng từng chữ đều nói rõ ràng: “Nhưng tôi thì không.”

Dứt lời, ánh mắt hai người lại chạm nhau.

Hạ Cảnh Tây thân thể hơi cứng đờ, máu như ngừng chảy, trở nên lạnh lẽo.

Cơ hồ là cùng lúc đó, cô dễ dàng thoát khỏi gông cùm xiềng xích của anh rời đi, lui về phía sau vài bước, lặng lẽ cùng anh đối diện.

Nhiệt độ thuộc về cô dưới lòng bàn tay đã không còn, trên mặt cô rõ ràng không hề che dấu sự trào phúng.

Bước chân lùi về phía sau, khoảng cách giữa hai người dần dần kéo xa.

Cơn tức giận dồn nén trong lồng ngực từ khi nhận được cuộc gọi của Hạ Tri Yến đã không còn kìm chế được nữa, lưng Tang Nhược thẳng tắp, nâng cằm lên, giữa hàng lông mày hiện ra sự lãnh diễm ngạo nghễ, ngay cả ý cười trong mắt cũng lạnh.

“Nằm mơ đều muốn tôi trở lại bên anh?” Ngũ quan tinh xảo xinh đẹp dao động tràn đầy sự khiêu khích, không còn tiếp tục diễn kịch nữa, cô cong cong môi, thanh âm nguội lạnh nói: “Hạ Cảnh Tây, vậy anh cứ tiếp tục nằm mơ đi.”

Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm qua

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.