Đừng Buông Tay Anh

Đừng Buông Tay Anh – Chương 30: Người Như Anh, Không Xứng Có Người Thích



“Người như anh, vốn không xứng có người thích.”

….

“Là anh đánh mất em rồi.”

Ôi….. tui tan nát trái tim quý vị ơi huhuhuuhu!!!!!!

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

“Tang Nhược?”

Giọng một người đàn ông mơ hồ truyền đến, không rõ ràng lắm, phát ra từ điện thoại di động trên bàn.

Tang Nhược hoàn hồn, xoay người bước nhanh đến.

Nhưng mới cúi người định cầm điện thoại lên, Hạ Cảnh Tây đã nhanh hơn cô một bước, ở trước mặt cô đem điện thoại cắt đứt, ngón tay dài chỉ hơi dùng sức, màn hình dần dần tối đi, cuối cùng bị tắt máy.

Không khí như ngưng đọng lại, ngoại trừ tiếng thở dồn dập của cả hai, thì không có gì khác.

Bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt anh u ám, ánh mắt cô lạnh lùng.

“Ra ngoài!” Không thể bình tĩnh được nữa, Tang Nhược dường như từ kẽ răng phun ra hai chữ.

“Tri Yến sẽ không tới.” Một sự chua chát khó chịu ẩn giấu trong giọng nói của Hạ Cảnh Tây.

Hai người nháy mắt lâm vào thế giằng co.

Dáng người Hạ Cảnh Tây thẳng tắp dị thường, các dây thần kinh trên người không một tiếng động căng chặt.

Mắt anh không hề chớp mà khoá chặt gương mặt cô, cho dù nhìn nhiều hơn một giây sẽ khiến lồng ngực thêm ngột ngạt, nhưng anh vẫn không nỡ dời đi.

Sau một lúc lâu, hầu kết gian nan mà lăn lăn, giọng anh khàn khàn nói: “Em không muốn nhìn thấy anh, không muốn nói chuyện với anh, cho nên anh chỉ có thể dùng cách mà em không thích này.”

Hô hấp hơi trầm xuống, anh kiềm chế lại kiềm chế.

“Tang Nhược………….”

“Anh biết rõ tôi không thích mà còn cố ép?” Tay đang rũ bên người phút chốc nắm chặt lại, Tang Nhược ngắt lời anh, giọng nói không kiểm soát được mà cao lên: “Anh còn muốn nói chuyện gì?”

Điện thoại vẫn đang bị anh cầm trên tay.

Tang Nhược đầu “Ong” rối loạn một chút, từ khi gặp lại tới giờ, ngoại trừ lần cô tức giận vì bị lừa đến bệnh viện ra, thì trước mặt anh sự bình tĩnh vẫn chiếm đa số, nhưng lúc này, cô rốt cuộc vẫn là không nhịn được.

Cảm xúc lặng lẽ trào ra, ngực cô dần dần phập phồng, muốn kìm nén nhưng lại không thể.

Đường nét gương mặt dần dần trở nên lãnh diễm, cô lạnh lùng liếc anh, móng tay vô thức bấm chặt vào lòng bàn tay: “Anh muốn nói cái gì, quay lại với anh lần nữa? Một lần nữa trở thành người phụ nữ không thể ra ánh sáng của anh, hay là tình nhân?”

“Anh……”

“Hạ Cảnh Tây.” Khóe mắt hiện lên tia trào phúng, đôi mắt Tang Nhược đen nhánh lặng yên nhìn anh: “Ở trong mắt anh, tình cảm và suy nghĩ của tôi đều không quan trọng, anh muốn là phải có được, đúng không?”

Cổ họng như bị nghẹn lại, Hạ Cảnh Tây trầm mặc nhìn cô.

“Anh chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của tôi.” Lưng thẳng tắp, tình cảm khó nói nên lời quấn lấy trái tim Tang Nhược, hàm răng cắn lên cánh môi, cô nói: “Anh đối với tôi vĩnh viễn đều là xem nhẹ không thèm để ý, nếu anh thích thì anh dỗ dành tôi, không muốn thì lại bảo tôi phải ngoan ngoãn nghe lời……”

Sự chua xót không kiểm soát được tràn lên chóp mũi, cô kiềm chế.

“Điều anh không thích, tôi không thể làm……” Đầu ngón tay dùng sức, hàng lông mi rung động, nuốt xuống lời không muốn nhắc lại, cô nói: “Hạ Cảnh Tây, những ngày như vậy tôi đã chịu đủ rồi”

Lời nói bỗng nhiên dừng lại hai giây, đôi môi đỏ của Tang Nhược cong lên trào phúng: “Vì cái gì lại phải trở về bên cạnh anh? Cùng là một hố, anh cảm thấy tôi sẽ ngu ngốc, mở to mắt nhảy hai lần sao?”

Sự chua xót như lại tăng lên, lặng lẽ lan đến hốc mắt.

“Tôi sẽ không lại uỷ khuất bản thân nữa.” Tang Nhược quay mặt đi cũng không thèm nhìn anh một cái, lời nói lạnh lùng, “Anh đi ra ngoài.”

Hạ cảnh tây không nhúc nhích.

Cô nói ở bên cạnh anh là hố……

Máu trong cơ thể như ngừng lại, lạnh lẽo, không hề độ có độ ấm, anh mím môi, càng mím càng chặt, đường nét trên gương mặt dường như cũng theo đó mà căng đến cực hạn.

Cô không nói rõ một điều nào, nhưng anh hiểu.

“Từ trước tới nay anh không coi em như bạn giường. Người hầu, tình nhân hay là…… Sủng vật.” Lần này, Hạ Cảnh Tây cắt đứt lời nói của cô, đem lời giải thích muộn màng nói cho cô: “Chưa từng có, em là bạn gái anh, là người phụ nữ của anh, vẫn luôn là như vậy.”

“Phải không?” Môi đỏ kéo kéo, trong mắt Tang Nhược tràn ra sự trào phúng.

Hiển nhiên, dù anh nói cũng không thay đổi được gì.

Hạ Cảnh Tây khép hờ đôi mắt, trong lòng anh dâng lên một cảm giác bất lực đối với cô.

“Nếu anh nói…….” Trong đáy mắt đậm đặc sự tự giễu cùng chua xót, anh không chớp mắt nhìn chăm chú vào cô, khi mở miệng giọng nói cực kỳ trầm thấp: “Tất cả điều đó đều là do anh ghen thì sao?”

Nhấc chân, anh tiến lên một bước, kéo gần khoảng cách với cô.

Muốn chạm vào cô, muốn ôm cô vào lòng giống như lúc trước, nhưng anh không dám.

Trong cuộc đời anh chưa bao giờ có từ “không dám” này, trước nay anh luôn có tất cả mọi thứ mình muốn, cho đến khi gặp lại cô.

“Anh ghen ghét phải chia sẻ vẻ đẹp mỹ miều của em cho những người kia.” Anh rũ mắt nhìn mặt cô, lời nói trầm thấp mà chập rãi muốn rất muốn đi được vào lòng cô: “Anh ghen tị họ có thể nhìn thấy những con người khác của em, ghen tị em cùng bọn họ thân cận, ghen tị em sẽ cười với bọn họ, ghen tị……tất cả.”

Hơi thở anh ngày càng nặng nề, sớm đã rối loạn tiết tấu.

Anh không phải là người nói nhiều, những lời đó không phải loại người như anh có thể nói ra, nhưng lúc này anh đã nói ra hết.

Đáy mắt cuồn cuộn thâm mặc tĩnh mịch, hàm dưới căng chặt, giọng nói anh trầm thấp trần thuật: “Anh luôn cho rằng em sẽ chỉ là của riêng anh, những dáng vẻ khác nhau của em anh không muốn những người khác nhìn thấy, chỉ có thể là anh mà thôi.”

Có cảm xúc ngo ngoe rục rịch mà muốn ra khỏi lồng ngực, Hạ Cảnh Tây cố gắng kiềm chế: “Tang Nhược, anh sẽ ghen tị, cũng sẽ ghen.”

Rốt cuộc vẫn không thể nhịn được, anh ôm cô vào lòng thật mạnh.

“Tang Nhược……”

“Đây là lý do để anh có thể tổn thương tôi?” Tang Nhược bỗng dưng lên tiếng, một vết đỏ khó nhận thấy lặng lẽ nhiễm đôi con ngươi, hơi thở cô cũng trở nên dồn dập.

Tay cứng đờ, cổ họng Hạ Cảnh Tây như nghẹn lại.

Hai tay Tang Nhược để trên ngực anh dùng sức đẩy ra, thấy không nhúc nhích, dầu óc cô trở nên hỗn loạn, nhấc chân đá anh.

Hạ Cảnh Tây vẫn ôm chặt lấy cô, chẳng sợ cô đá vào chân trái vẫn chưa bình phục do bị tai nạn của mình.

Ảm đạm không kiêng nể gì mà quay cuồng, vài giây sau, giọng nói trầm thấp từ môi mỏng của anh khó khăn phát ra, mang theo sự hối hận quẩn quanh trong đó: “Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn tổn thương em, thực xin lỗi.”

Hơi thở thuộc về anh bao vây lấy cô, chúng như tận dụng triệt để cơ hội, như là muốn xâm chiếm mọi ngóc ngách trên cơ thể cô.

Cảm xúc ẩn ẩn đi trên bờ vực vô tình mất kiểm soát, Tang Nhược nhắm mắt lại, lạnh giọng đem anh đánh gãy: “Đừng nói lời xin lỗi!”

Lực móng tay tăng thêm, cảm giác đau đớn lan ra.

Tang Nhược hít sâu, cố gắng áp chế nhịp tim đang mất khống chế và buộc chính mình tỉnh táo lại: “Anh không có lỗi với tôi, nói lời xin lỗi làm gì, anh chỉ là không yêu tôi, cho nên không thèm để ý mà thôi.”

“Hạ Cảnh Tây……”

“Không có không yêu!” Thanh âm căng chặt lặng lẽ trở nên nghiêm trọng, Hạ Cảnh Tây thoáng tách cô ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ảm đạm khó phân biệt của cô: “Tang Nhược, hãy cho anh một cơ hội để chứng minh, chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu.”

Tang Nhược như nghe được chuyện buồn cười, đột nhiên liền có nhạt nhẽo ý cười tràn ngập đáy mắt, cô hỏi: “Người như anh, cần tình yêu sao? Sẽ yêu người khác sao?”

Cô không tin, sẽ không tin.

[Truyện chỉ đăng tại Wattap @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]

Đôi mắt Hạ Cảnh Tây chợt u ám, càng ngày càng nghiêm trọng.

Lưng thẳng tắp, Tang Nhược ngẩng mặt lên, không tránh né đối diện với anh: “Hạ cảnh tây, tôi không cần.”

Ngón tay nắm chặt buông ra, cô không có tránh, tùy ý để anh dùng tư thế nhốt chặt cô.

Cô nhếch môi, nói từng chữ rõ ràng: “Kể từ lúc mà chúng ta chia tay trong cái đêm đó, anh đã biến mất khỏi cuộc đời tôi rồi, anh cho rằng thứ anh cho tôi còn hiếm lạ sao? Anh nghĩ tôi muốn cái gì? Tài nguyên, tiền bạc hay yêu thương?”

Cảm giác đau đớn truyền từ trái tim, cho đến khi lan đến từng ngóc ngách, Hạ Cảnh Tây giật giật môi.

Dường như mới phát hiện lúc anh vào cửa có mang theo một cái túi giấy, Tang Nhược như nghĩ đến cái gì, nói: “Tôi đã không còn ăn Sô – cô – la nữa, nếu đau cũng sẽ không ăn, anh cảm thấy loại lo lắng muộn màng này sẽ khiến người ta cảm động sao?”

“Chúng ta không có khả năng trở lại như trước nữa, tôi sẽ yêu người khác, nhưng người đó chắc chắn sẽ không phải là anh.”

Giơ tay, cô đẩy anh ra.

Nhưng mới thoáng tạo một chút khoảng cách, cổ tay lại bị anh nắm chặt, cô cúi đầu, quyết tuyệt gỡ từng ngón tay anh ra: “Chuyện cũng đã nói rồi, bây giờ anh có thể đi được chưa?”

Rốt cuộc gỡ ra, cô xoay người muốn rời đi.

“Tang Nhược!” Người phía sau bỗng nhiên từ sau lưng đem cô ôm lấy, tư thế thân mật không chút kẽ hở, như thể dù ai cũng không thể tách rời.

Gân xanh trên thái dương nhảy nhảy, đáy mắt mơ hồ đỏ lên, Hạ Cảnh Tây dùng sức ôm cô không muốn buông tay.

“Anh không định quay lại như lúc đầu.” Hơi thở phả vào da thịt cô, Hạ Cảnh Tây khàn giọng nói: “Khoảng thời gian trước đây đối với em mà nói không vui, anh muốn khiến em vui vẻ, chúng ta một lần nữa bắt đầu lại.”

Chỉ có câu này, không có gì khác.

Tay Tang Nhược nắm thành quyền.

Cô nhìn bức tranh sơn dầu trên tường, bình tĩnh mở miệng nói: “Nói ra điều này cũng không có ý nghĩa gì.”

Thời gian từng giây từng giây trôi qua, người trong lòng ngực không có thoát ra, nhưng cũng không có bất kỳ đáp lại nào.

Cánh tay Hạ Cảnh Tây đang ôm lấy cô dần dần buông xuống, cuối cùng cũng buông ra.

Tay anh nắm chặt thành quyền, hô hấp nặng nề.

[Truyện chỉ đăng tại Wattap @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]

Nhưng cô từ đầu đến cuối cũng không quay người lại.

Dường như trong cổ họng có một vị tanh ngọt muốn trào ra, tắc nghẽn kéo dài không dứt đè ép trái tim anh, một tầng lại một tầng vây quanh đến không thể thở được, chân trái còn chưa lành cũng ẩn ẩn đau.

“Anh có thể đi.” Thật lâu sau, anh cuối cùng cũng mở miệng nói, mang theo sự cô đơn mà cô từng có, so với cô càng thêm dứt khoát kiên định hơn: “Em có thể từ chối anh, nhưng anh sẽ không từ bỏ.”

“Nếu em nói tính chiến hữu của anh mạnh, anh nhận, đối với em anh trước nay đều là như thế. Anh không thể nhìn em cùng người đàn ông khác ở bên nhau, em không yêu anh không sao cả, anh đến là được.”

Cuối cùng anh cũng đem lời nói muộn màng kia nói ra.

Dừng một chút, u ám giữa lông mày anh càng đậm: “Tang Nhược, anh hối hận.”

Nhưng cô không quay đầu lại, cũng không hề cho anh một sự đáp lại nào.

“Đêm đó em hỏi anh có biết hối hận “tất cả” là gì không.” Hầu kết khó chịu vô cùng, ánh mắt Hạ Cảnh Tây càng lúc càng tối.

Anh nhìn qua sườn mặt của cô, trong mắt chỉ có cô: “Là do anh đã làm em thất vọng hết lần này đến người khác, là chính anh đã không ở bên cạnh em khi em cần, là anh tự cho là đúng khiến em khổ sở thương tâm, là anh không cho em lời giải thích, là anh……”

“Là anh sai.” Bàn tay nắm chặt chán nản buông ra, giọng nói anh ám ách đến không thể diễn tả được.

Anh lại duỗi tay ra, lần đầu tiên thật cẩn thận từng chút một mà nắm lấy tay cô, ít có xúc động muốn đến gần cô thêm một chút, muốn chạm vào mặt cô, nhưng anh nhịn xuống, ngay cả lúc nắm tay cô anh cũng không dám dùng lực.

Sợ lại làm đau cô, sợ cô bài xích, sợ cô chán ghét.

“Người như anh, vốn không xứng có người thích.” Anh nói ra lời chưa từng nói qua, cũng là điều không có khả năng nhất từ anh tự giễu nói ra, thấp thấp: “Là anh đánh mất em rồi.”

Tác giả có lời muốn nói: Hãy thử chức năng xổ số mới trong nền, xem trang sao chép để biết chi tiết ~

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.