Con Rể Quyền Quý

Con Rể Quyền Quý – Chương 272



“Đây có là cái gì, lúc đó lão tử còn không biết cô ta là Tổng tài của Lâm Thị nữa, chỉ có điều cậu đừng có nói ra đấy, cái con nhỏ này vẫn là rất chân thật, sau khi tôi cướp điện thoại của cô ta, cậu không biết những tấm hình trong album đó đâu, chậc chậc chậc, đẹp tuyệt trần, xem thôi mà lão tử đã hận không thể đè con nhỏ đó lên giường, nếu như có thể làm một phát, thì sống ít hơn 10 năm nữa cũng bằng lòng đấy, ha ha ha!” Tên thanh niên tên Tiểu Phong này bật cười đầy hèn hạ.

“Khà khà, cậu nói xem lúc cậu đẩy con nhỏ đó một cái, sao không sờ nó thêm hai cái, loại phụ nữ như vậy, bao nuôi chắc chắn cũng rất tuyệt vời, chỉ nhìn thôi thì đã có thể nghĩ đến, làn da đó, tuyệt đối là mềm mại mơn mởn vô cùng.


“Chậc chậc chậc, mới nghĩ thử thôi thì đã thấy sướng rỒi, các cậu nói xem, nếu như chúng ta hợp lại, tóm lấy con nhỏ này, cùng sung sướng thì như thế nào nhỉ?”
“Vậy thì chắc chắn là quá đã rồi !”

Ba tên thanh niên ngồi cùng với nhau, cùng phát ra giọng cười thô tục, hèn hạ.

Ba người bọn chúng đều không phát hiện ra, lúc mình đang suy nghĩ dơ bản chủ quan như vậy, thì người của quán bar xung quanh bàn của bọn chúng càng lúc càng nhiều, ngay cả nhân viên phục vụ của quán bar, cũng đều biến mắt đâu không thấy, cánh cửa lớn của quán bar, từ từ đóng lại.

“Các cậu thật không biết, lúc tôi đập điện thoại của con nhỏ đó, ánh mắt của con nhỏ đó hận không thể giết được tôi, cậu nói xem tôi có nên đè con nhỏ đó ra giường, kêu cô ta nhìn tôi, thì ánh mắt của cô ta sẽ như thế nào nhỉ?”
Tiểu Phong nheo mắt lại, trong đầu đã tưởng tượng ra những thứ dơ bản.

“Cậu hết cơ hội rồi.

” Một giọng nói đột nhiên vang lên bên cạnh hắn.

Ba người nghe thấy giọng nói này, không khỏi rùng mình, giọng nói này, giống như truyền đến từ chín tầng địa ngục vậy, khiến cho người ta cảm thấy sởn cả gai ốc trong cái mùa hè oi bức này.

Ba người nhìn sang bên cạnh, thấy một thanh niên trông có vẻ trạc tuổi mình, đang đứng cạnh mình.

“Thằng nhóc, má, mày là ai?’ Tiểu Phong đang có cồn trong người, loại sợ hãi đó đã bị đá văng ra khỏi não, hoàn toàn không có cảm giác.

“Tay nào đập điện thoại?” Ánh mắt của Trương Thác giáng lên người Tiều Phong, ánh mắt của anh giống như: đang nhìn một người chết vậy.

*“Yo, là người giúp đỡ mà con nhỏ đó tìm được à, sao nào, xung quanh có nhiều người đang nhìn như vậy, các người còn muốn đánh người hay sao?” Tiểu Phong kêu gào, xoay đầu nhìn những người xung quanh, nhưng liếc nhìn một cái thì hắn ta mới phát hiện ra, tình hình xung quanh hoàn toàn thay đổi rồi.

Trên bàn của những người ngồi xung quanh này, không có một chai rượu nào, rõ ràng có thẻ thấy được những người này không phải đến uống rượu.

m nhạc trong quán bar, không biết từ lúc nào cũng đã dừng lại, những người phục vụ đó hoàn toàn lặng mắt tăm không thấy, bầu không khí của cả quán bar, không biết từ lúc nào đã trở nên vô cùng ngột ngạt kìm nén.

Ba người Tiểu Phong, lúc này mới ý thức được rằng tình hình có chút không đúng.

“Nói, cái tay nào đập điện thoại?” Trương Thác mở lời lần nữa.

Lúc này Tiểu Phong không dám nói gì nữa, hắn ta ngậm chặt miệng lại, ngay cả dũng khí nhìn vào ánh mắt của Trương Thác cũng không có.

“Hai người nói.

” Trương Huyên liệc nhìn hai tên thanh niên cùng ngồi uống rượu với Tiểu Phong.

“Đại ca, đây là chuyện chẳng liên quan gì đến tôi cả! Ban ngày tôi đi làm ăn lương thiện, không biết cái gì cả.

” Tên thanh niên lúc nãy còn nói ra những lời hạ lưu đó liên tục xua tay, vẻ sợ hãi hiện rõ trên gương mặt.

Nói toạc ra, thì bọn họ cũng chỉ là những người bình thường, vừa rồi trong đầu vừa nghĩ đến những chuyện bậy bạ đó, thì cảm thấy rất sảng khoái, nhưng thật sự đối với một nhân vật tầm cỡ như Lâm Thị, bọn họ nói không sợ, đó là chuyện không thể nào!
Một tên thanh niên khác cũng vội vàng nhận sai giống như vậy: “Đại ca, tôi…tôi cũng không biết gì về chuyện này cả, chỉ là nghe người ta nói mà thôi, đây…đây chẳng liên quan gì đến tôi cả!”

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.