Con Rể Quyền Quý

Con Rể Quyền Quý – Chương 119



“Các vị, vốn tâm trạng của tôi vẫn không nóng nảy như vậy, nhưng khi nãy xảy ra một chuyện khiến tôi rất không vui, theo hành trình ban đầu, tôi nhận lời mời của Hội trưởng Mã giảng giải một vài khái niệm y học mới cho mọi người, sau đó biểu diễn thủ pháp châm cứu như rung châm. Nhưng bây giờ tôi có chuyện phải làm trước, ví dụ như đối chất một chút với bác sĩ kia.

Trương Thác chỉ chỗ Triệu Khuông đứng, anh vừa dứt lời, cả đại sảnh lập tức ồn ào.

Đám người Từ Uyển há to miệng, giật mình nhìn lên bục diễn thuyết. Tin tức về buổi tọa đàm của thần y hôm nay đã truyền khắp trường học, ai ai cũng biết. Nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ thần y kia lại là Trương Thá!

c Vẻ mặt của đám người Triệu Khuông và Lưu Nhiên cũng ngớ ra, có ý gì, người này chính là thần y muốn giảng dạy hôm nay ư?

Thế…

Trong lòng Lưu Nhiên run rẩy, anh †a không ngờ người trước mắt lại có thể là thần y kia? Sao… sao có thể chứ?

Bọn họ hoàn toàn không nghi ngờ lời của Trương Thác, bây giờ Hội trưởng Mã của hội y học tỉnh Ninh và ông cụ Diêm Lập đều ở đây, ai có thể giả mạo thần y được?

“Được rồi, mọi người im lặng một chút.” Trương Thác nâng hai tay lên ra hiệu yên tĩnh.

Nhà đa năng vốn hơi ồn ào lại trở nên yên tĩnh.

“Nếu vị bác sĩ kia đã muốn đối chất từng chuyện, vậy tôi sẽ đối chất là được, mời mọi người xem màn hình.” Trương Thác ra hiệu cho mọi người nhìn tấm ảnh bệnh án kia: “Theo như ảnh, bắp tay người bệnh bẩm sinh không có sức, không thể nâng lên qua đầu, khó mà rèn luyện, mọi người cho rằng lý do dẫn đến chuyện này là gì?

“Có thể là kinh lạc trên bắp tay bị tổn thương.”

“Khí huyết không thuận.”

“Cũng có thể có liên quan đến khung xương.”

Trương Thác vừa nói xong, các bác sĩ lớn đều phát biểu ý kiến, giống như học sinh giành trả lời vấn đề của giáo viên trên lớp học vậy.

Trương Thác gật đầu: “Nhiều thêm ba điều kiện, khung xương không có vấn đề, khí huyết thông suốt, kinh lạc trôi chảy, như thế, mọi người nghĩ lại xem sao.”

Sau khi Trương Thác thêm vào ba điều kiện này, các bác sĩ rơi vào sự yên lặng ngắn ngủi.

“Cái này không dễ phán đoán, phải sờ xương mới được.”

“Đúng,hoặc là chụp ảnh.”

Trương Thác cười: “Các vị, mọi người cảm thấy có thể là vùng vai gáy có vấn đề, do đó ảnh hướng đến bắp tay hay không?”

Trương Thác nói xong, các bác sĩ lớn tuổi đều có cảm giác trước mắt sáng lên.

“Rất có khả năng đó! Đông y chúng ta có cách nói rút dây động rừng, vai gáy có vấn đề thật sự sẽ ảnh hưởng đến bắp tay, loại bệnh này không thể tìm thấy nguyên nhân căn bản ở chỗ bắp tay.”

“Đúng, xuống tay từ nhiều chỗ thật sự là một cách.”

Các bác sĩ lại nghĩ ra rất nhiều khả năng, bắt đầu thảo luận.

Lúc này, Lưu Nhiên ngồi trên ghế có sắc mặt vô cùng khó coi.

“Được, tôi nói cho mọi người một cách nữa.” Trương Thác ngăn mọi người thảo luận: “Nếu không xuống tay từ vai gáy mà cố hết sức kích thích huyệt vị ở vai gáy, mọi người cảm thấy thế nào?”

“Cố hết sức kích thích huyệt vị?”

Một bác sĩ Đông y tỏ vẻ nghỉ ngờ, suy nghĩ vài giây rồi nói: “Tôi cho rằng không ổn, nếu bắp tay của người bệnh không sao, khí huyết thông suốt, kinh mạch trôi chảy, tiến hành kích thích rất có thể sẽ khiến bắp tay ứ máu, như vậy sẽ làm hai tay của người bệnh mất hết cảm giác mãi mãi.”

“Đúng thế, cách này chắc chắn không được.”

“Hoàn toàn là làm bậy.”

“Như một người không hiểu y học nói bậy vậy.”

Từng bác sĩ lần lượt phủ định cách nói của Trương Thác.

Trên chỗ ngồi, sắc mặt Lưu Nhiên trắng bệch, cực kỳ khó coi, bạn của Lưu Nhiên cũng không còn sự kiêu ngạo khi nãy nữa.

Trương Thác cười tươi, nhìn về phía Triệu Khuông nói: “Vị bác sĩ này, xem ra chúng ta không cần đối chất nữa, cách chữa trị mà học trò ông nói là nghiên cứu cùng ông đã bị nhiều người có mặt ở đây bác bỏ cả rồi.”

“Cái gì? Cách kích thích huyệt vị khi nấy là Triệu Khuông nghĩ ra sao?” Một bác sĩ nghi ngờ.

Triệu Khuông tuyệt đối có thể nói là một danh y, sao có thể đưa ra cách não tàn như vậy được, có một tí kiến thức cũng sẽ không nghĩ ra cách đó mà.

“Bớt nói nhảm ở đây đi.” Triệu Khuông quát to một tiếng: “Tôi đưa ra cách này lúc nào.”

“Bác sĩ Triệu, khi nấy học trò của ông đã nói với chúng cháu đây là cách anh ta nghiên cứu cùng với ông, anh rể cháu nói cách này sai thì bị học trò ông giêu cợt, kể cả khi nấy cũng là ông bảo anh rể cháu đi ra đối chất.” Từ Uyển ngồi bên cạnh bác sĩ Triệu nói với ông ta.

Bác sĩ Triệu lập tức hiểu chuyện gì a94 xảy ra, giận dữ trừng Lưu Nhiên: “Lưu Nhiên, cậu nói cái gì vậy! Dám công khai nói với mọi người cách hại người thế này, còn nói là tôi dạy? Cậu có âm mưu gì?”

Lưu Nhiên sợ tới mức run rẩy: “Cái này, con…” Anh ta vội vàng cúi đầu không dám nhìn vào mắt Triệu Khuông, anh ta cũng không thể nói mình chẳng có âm mưu gì cả, chỉ muốn khoe khoang trước mặt người đẹp, kết quả lại bị vạch trần mà thôi?

Triệu Khuông giận đến thở hổn hển.

“Được rồi, tôi cảm thấy đối chất đến đây thôi, không cần thiết phải tiếp tục nữa, có nói thêm cũng chỉ là làm trò cười mà thôi.” Trương Thác phất tay, ảnh bệnh án sau lưng anh lập tức được tắt.

Anh cầm microphone: “Các vị, hôm nay vì sao mọi người đến đây, tôi hiểu rất rõ, mọi người cũng thế, về cái gọi là khái niệm y học, mọi người làm trong ngành này nhiều năm như vậy đã có cách nhìn của riêng mình từ lâu, nếu tôi nói ra thì đoán chừng mọi người chỉ cảm thấy tôi đang nói láo. Cho nên tôi sẽ không nói những điều và trường hợp nhàm chán, hôm nay tôi muốn nói hai điều, đầu tiên, sáng tạo, sáng tạo như thế nào, một lát nữa tôi sẽ nói với mọi người, thứ hai, là đầu óc!”

Trương Thác chỉ tay lên đầu mình rồi nói tiếp: “Hội trưởng Mã, tôi xin hỏi một chút, ông có tin tưởng vào y thuật của tôi không?”

“Đương nhiên là có.” Hội trưởng Mã ngồi ở hàng đầu tiên không chút do dự trả lời, một người có thể biết rung châm đã có thể nói rõ về giá trị của anh từ điều đó rồi, giống như một người có chiếc Lamborghini, chẳng lẽ cả nhà anh †a chỉ có một chiếc Lamborghini ư? Lamborghini không phải xuất thân của anh ta, mà chỉ đại diện cho gia đình của anh ta thôi.

Trương Thác cũng thế, rung châm không phải toàn bộ y thuật của anh, nó chỉ đại diện cho y thuật của anh mà thôi.

“Được” Trương Thác gật đầu, hỏi tiếp: “Vậy Hội trưởng Mã, bây giờ †ôi muốn dạy ông y thuật, ông có muốn học không? Tin tưởng vào thứ tôi dạy ông được mấy phần?”

“Đương nhiên muốn học, tôi hoàn toàn tin tưởng vào những điều tiểu sư phụ dạy.mình.”

“Hoàn toàn tin tưởng? Ha ha.”

Trương Thác cười nói: “Hội trưởng Mã, vậy bây giờ tôi nói với ông, tôi chém một búa lên đầu ông còn có thể cứu ông sống lại, ông có tin không?”

Trương Thác vừa nói xong, trong phòng lập tức vang lên một trận tiếng cười lớn.

“Cái này…” Sắc mặt Hội trưởng Mã hơi khó xử: “Tiểu sư phụ, tuy tôi †in tưởng y thuật của cậu, nhưng những điều không thực tế này, chắc chắn tôi không thể tin.”

“Không sai, những điều không thực tế thì đừng tin.” Trương Thác ngẩng đầu, nhìn tới mấy hàng ghế cuối cùng của nhà đa năng: “Các vị, mọi người là sinh viên, nhưng phải có năng lực phân biệt đúng sai, có vài thứ biết rõ là sai thì phải dũng cảm chất vấn, đừng mù quáng nghe theo.”

Mấy người khi nãy ngốc nghếch ủng hộ Lưu Nhiên nghe thấy lời của Trương Thác lập tức cảm thấy cực kỳ xấu hổ, sau đó cũng trách Lưu Nhiên về chuyện này.

Nếu không phải anh ở đó khoe khoang, sao chúng tôi có thể làm ra chuyện như thế chứ!

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.