Con Rể Quyền Quý

Con Rể Quyền Quý – Chương 101



Lần này tuy rằng Trương Thác không dùng hết sức lực nhưng cũng không nhẹ chút nào, ghế dựa nện thẳng lên đầu gã người trai, lập tức khiến hắn ta ngã sấp xuống đất, Trương Thác cũng không vì nhìn thấy đối phương ngã xuống mà từ bỏ tấn công, lại đập thêm mấy cái nữa mới dùng vẻ mặt phẫn nộ ném ghế dựa sang bên cạnh, quay đầu nhìn về phía Thu Vũ: “Không bị tổn hại gì chứ?”

“Không… không có” Thu Vũ sợ đến mức toàn thân co rúm lại.

“Vậy là tốt rồi” Trương Thác vỗ võ tay, lại đá một cước thật mạnh lên gã người Pháp đẹp trai đang nằm dưới đất.

Cú này anh đá tháng lên dạ dày đối phương, khiến toàn thân gã người Pháp đẹp trai này giống như một con tôm bị luộc chín, co rúm lại một chỗ, sắc mặt trắng bệch, muốn nói nhưng lại không nói ra tiếng được, gương mặt vặn vẹo chứng minh sự đau đớn trên người hản ta.

“Trương Thác! Anh làm gì thế hả?” La Linh vọt ra cửa phòng bao nhìn cảnh tượng trên hành lang, thét lên chói tai.

Trương Thác lạnh lùng liếc nhìn La Linh một cái, hoàn toàn không thèm để ý, đỡ Thu Vũ dậy, kéo cô ta đi về một đầu khác của hành lang, “Trương Thác, anh đứng lại đó cho tôi!” La Linh rít gào với bóng lưng Trương Thác.

Trương Thác như không hề nghe thấy, ngay cả bước chân cũng không ngừng lại, dẫn Thu Vũ đi xuống tầng, biến mất trong hành lang.

Nhìn thấy Trương Thác kiêu ngạo như vậy, La Linh bực tức đến mức toàn thân run rẩy: “Được! Hay cho một Trương Thác nhà anh!

Chúng ta cứ chờ xem!”

Trương Thác kéo Thu Vũ ra khỏi khách sạn, nhìn kỹ, cô gái này đã khóc đến mức nước mắt giàn giua, chuyện như vậy, đối với một người còn chưa tốt nghiệp chỉ mới đến thực tập như cô ta mà nói, quả thật rất khó chấp nhận được.

“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, nếu không bị người ta nhìn thấy, còn tưởng rằng tôi bắt nạt cô đấy, nếu bị quay lại rồi bị vợ tôi nhìn thấy, cô ấy nhất định sẽ ghen lắm đấy” Trương Thác lấy ra một ít khăn giấy từ trong túi quần đưa cho Thu Vũ.

Thu Vũ càng khóc to tiếng hơn.

Trương Thác thở dài, anh cũng không biết phải an ủi con gái như thế nào, phụ nữ khóc là chuyện khó giải quyết nhất “Được rồi, cô đừng khóc, nhanh chóng lau nước mắt đi, cô nhìn xem nước mũi của cô kìa, sắp chảy đến miệng rồi, nào có làm nàng tiên được, kết quả biến thành con bọ hung”

Thu Vũ đang khóc nghe thấy anh nói như: không nhịn được cười “phì” một tiếng, rút khăn giấy ra lau nước mắt, ngẩng đầu lên dùng đôi mắt to đỏ hoe nhìn Trương.

Thác: “Anh mới là con bọ hung ấy”

Trương Thác bĩu môi: “Tôi cũng đâu có ăn gí mũi, mau lau đi”

“Ừm” Thu Vũ lau lau mũi, lại phát hiện không có gì cả, cô ta sực tỉnh, vươn đôi bàn g như phấn nện lên người Trương : “Anh phiền quá đi, cố tình lừa gạt tôi!

Tôi nào có nước mũi.”

“Không sao rồi hả?” Trên mặt Trương Thác nở nụ cười: “Vậy bây giờ định thế nào, lên sàn nhảy trút hết ra, hay là về nhà ngủ một giấc, vạch trần chuyện này?”

“Tôi… Tôi sẽ không lên sàn nhảy…” Thu Vũ có chút yếu ớt nói: “Anh Trương, ngày hôm nay làm phiền anh rồi, tôi về nhà ngủ một giấc là được rồi”

“Cái gì mà mệt với không mệt, cô gọi tôi một tiếng anh, tôi còn có thể nhìn cô bị người ta bắt nạt sao? Được rồi, đừng nói cảm ơn mãi nữa, tôi tiên cô về nhà, cô nghỉ ngơi cho tốt, được chưa?” Trương Thác nhướng nhướng mày.

“Ừm” Thu Vũ gật đầu: “Nhà tôi cách đây không xa, anh Trương, anh đi cùng tôi nhé”

Thời tiết mùa hè, đến bảy giờ tối, bầu trời vẫn còn sáng, Trương Thác đi cùng Thu Vũ trên con đường nhỏ, cây cỏ hai bên đường tỏa hương thơm thanh mát.

Thu Vũ mấy lần há miệng, nhưng muốn nói lại thôi.

“Cô gái nhỏ, cô muốn nói gì thì cứ nói ra đi, tính cách cô như vậy không làm nghiệp vụ được đâu” Trương Thác nhếch miệng lên, những động tác nhỏ của Thu Vũ không qua được mắt anh.

“Anh Trương, anh nói cho tôi nghe về chị dâu một chút đi, tôi luôn nghe anh nói chị dâu rất rất yêu anh, lại hay ghen, chị ấy là người như thế nào?” Trong đôi mất to sáng ngời của Thu Vũ lộ ra vẻ tờ mò.

“Cô ấy sao?” Trương Thác nheo mát lại: “Cô ấy chính là cái đuôi của tôi, tôi đi đâu cô ấy theo đó, cực kỳ nghe lời tôi, ở trong nhà, tôi nói một cô ấy không dám nói hai, mỗi ngày.

trước khi đi ngủ đều rửa chân xoa bóp cho tôi, sáng sớm khi tôi rời giường, cô ấy s¡ chuẩn bị đồ dùng rửa mặt đầy đủ cho tôi, trong nhà dọn dẹp sạch sẽ, đúng rồi, khi lau sàn cũng phải bò trên đất dùng khăn lau sạch mới được”

“Thôi đi, còn lâu tôi mới tin” Ánh mất Thu Vũ híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, vô cùng đáng yêu.

“Tại sao? Cô nghỉ ngờ địa vị trong nhà của anh đây à?” Trương Thác trưng bộ dạng.

Hay là nghỉ ngờ sức quyến rũ của anh đây”

“Cũng không phải” Thu Vũ lắc lắc đầu: “Tôi không tin anh sẽ để chị dâu làm nhiều việc như vậy, anh không phải dạng người như thết”“

Sắc mặt Trương Thác thay đổi, kiên định giống như đang muốn thôi miên chính mình: “Đậu, tôi chính là người như vậy!”

“Anh đừng có giả vờ nữa!” Thu Vũ nhìn Trương Thác: “Khi vừa nhắc đến chị dâu, trong mắt anh đã tràn đầy tình yêu, người đàn ông có thể lộ ra ánh mắt như vậy, nhất định phải cực kỳ cưng chiều người phụ nữ của mình, kiểu vô cùng cưng chiều ấy”

“Hừ!” Trương Thác bĩu môi, không tiếp tục phản bác nữa, trong lòng anh đang nghĩ, nếu Lâm Ngữ Lam thật sự nghe lời mình, mình sẽ để cô ấy rửa chân và quét dọn vệ sinh mỗi ngày sao? Mình nỡ sao?

Câu trả lời là không.

Nếu có thể, Trương Thác bằng lòng vì Lâm Ngữ Lam hủy đi tất cả những thứ không tốt đẹp trên thế giới này, ở trước mắt cô chỉ có hoa tươi nở rộ.

Trương Thác về đến nhà đã là chín giờ tối rồi, vừa vào cửa đã nhìn thấy Lâm Ngữ Lam và Milan đang ngồi trên ghế sô pha, tràn đầy hứng thú xem phim truyền hình trên tÌvI “Ô, anh rể Trương của chúng ta đã quay về rồi, mấy ngày không gặp, đến đây cho tôi nhìn xem nào!” Milan vừa thấy Trương Thác đã lập tức đùa giốn.

“Còn sống chứ sao?” Trương Thác cố tính †ỏ ra ngạc nhiên khi thấy Milan.

Mặt Milan hơi khựng lại: “Anh có ý gì thế hả?”

“Không có ý gì cả” Trương Thác lắc đầu.

Lâm Ngữ Lam ngồi bên cạnh, nhìn hai người tranh cãi, khóe miệng không tự giác được mỉm cười.

Ngày thường lúc Milan ở nhà, Trương Thác đều ngủ vô cùng muộn, bởi vì anh không thể để cho Milan phát hiện ra anh và Lâm Ngữ Lam ngủ khác giường Hôm nay cũng không khác gì, cứ như vậy thức đến tận mười hai giờ, Milan mới lưu.

luyến không rời tắt tivi, ngáp một cái đi ngủ, còn Lâm Ngữ Lam đã quay về phòng ngủ từ lâu, bây giờ cũng đã say giấc nồng rồi Trương Thác thở dài, đang chuẩn bị quay về phòng đã thấy ngoài cửa số xuất hiện một bóng đen, tốc độ bóng đen này cực kỳ nhanh, vừa lóe lên đã biến mất.

Trương Thác bình tĩnh mở cửa phòng, đi ra ngoài, cũng không gây chú ý cho Giang Tĩnh, ở sân sau biệt thự, Trương Thác đứng trong bóng đêm, bên tai vang lên tiếng ve kêu.

“Sao vậy?”

“Đại nhân, Lợi Nhẫn của Hoa Hạ đã hoàn toàn bố trí khống chế thành phố Ngân Châu, tất cả thiết bị truyền tin đều bị nghe trộm, một số tin tức nhạy cảm không thể nào truyền đi được, chỉ có thể liên lạc với đại nhân như thế này” Giọng nói truyền đến từ trong bóng đêm.

“Ừm” Trương Thác gật gật đầu, người của anh, anh hiểu: “Nói đi”

“Thứ Phong đã bại lộ, nhận được tin tức, Lợi Nhẫn đã có ba tiểu đi ì š thành phố Ngân Châu, còn có một số người của các gia tộc đi cùng, chúng t “Ha” Trương Thác cười khế m với Thứ Phong, không cần phải r: Ngân Châu, đợi ở đây, để cô ta cố tình lộ ra một số hành tung, có một số người, không gõ một cái thì không được rồi, ngay cả người của gia tộc cũng có ý đồ với chúng †a, xem ra trong khoảng thời gian này, các thế lực lớn đã không ngồi yên được nữa rồi”

Đánh giá post

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.